Chương trước
Chương sau
Nghe xong Kiều Tử Huyên lo lắng nói: “Vậy có phải tình hình hiện giờ của Tiểu Văn rất nguy hiểm không?”

Diệp Vĩnh Khang im lặng một chốc mới nói: “Chắc hẳn là không, tôi tin Kiều Tử Phi cũng biết Tiểu Văn quan trọng với bà Vương thế nào”.

“Nếu Tiểu Văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn quân cờ là bà Vương sẽ không còn”.

“Nếu đổi lại là tôi, tôi không chỉ không làm khó Tiểu Văn mà còn cho cô bé ăn uống no say, chỉ cần cô bé nằm trong tầm kiểm soát của tôi là được”.


Để kiểm chứng suy đoán của Diệp Vĩnh Khang, Kiều Tử Huyên gọi điện cho giáo viên của Tiểu Văn để hỏi tình hình gần đây của Tiểu Văn.

Vì trước đây có lần bà Vương không thể bỏ bê công việc để đi nên Kiều Tử Huyên đã từng đến họp phụ huynh cho Tiểu Văn thay bà Vương, nên Kiều Tử Huyên vẫn luôn giữ cách liên lạc với chủ nhiệm của Tiểu Văn.

“Hả? Gần đây Tiểu Văn xin nghỉ à? Tôi cũng không biết chuyện này, ngại quá, dạo này tôi không ở Ninh Bắc nên không biết. Được, vậy làm phiền thầy rồi, tôi sẽ gọi cho bà nội Tiểu Văn hỏi xem”.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tử Huyên nói: “Xem ra anh đoán đúng, chín mươi phần trăm Tiểu Văn bị khống chế rồi”.

Sự việc đã đi đến nước này, dù cuối cùng tìm được một bước đột phá, chỉ cần tìm được Tiểu Văn để cô bé thoát khỏi nguy hiểm thì chuyện này dễ giải quyết rồi.

“Nhưng Ninh Bắc lớn như thế, chúng sẽ giấu Tiểu Văn ở đâu?”

Kiều Tử Huyên nhíu mày nói.

Diệp Vĩnh Khang im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ để Tiểu Văn ở nơi có thể khiến bà Vương yên tâm, để tránh sinh thêm chuyện, cũng để trấn an bà Vương”.

“Nơi có thể làm bà Vương yên tâm sao?”

Kiều Tử Huyên sửng sốt, bỗng ngẩng phắt lên nói: “Tiểu Văn đang ở nhà”.

Nói rồi Kiều Tử Huyên không đợi được nữa vội vàng đi ra ngoài.

“Đợi đã”.

Diệp Vĩnh Khang gọi đối phương lại: “Bây giờ người nhà họ Kiều đang tìm cô khắp nơi, chiếc xe này của cô bắt mắt lắm, cô định chủ động bị bại lộ sao?”

“Vậy phải làm sao?”

Kiều Tử Huyên nhíu mày, lúc mày mới nhận ra mình gấp gáp quá lại quên mất đi thứ quan trọng như vậy.

Nhưng bây giờ họ chỉ có một phương tiện đi lại, hơn nữa cũng không thể gọi xe, vì thế lực của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc rất đáng sợ, nếu bị ai đó nhận ra thì phiền phức.

“Đừng vội, cô ở đây đợi tôi một lát, tôi ra ngoài một chút”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đi ra ngoài.

“Anh đi đâu đấy?”

Kiều Tử Huyên ở phía sau khó hiểu hỏi.

“Lát nữa cô sẽ biết thôi”.

Diệp Vĩnh Khang không quay đầu lại mà chỉ khoát tay, đi thẳng ra ngoài.

Kiều Tử Huyên ngơ ngác không hiểu gì, mặc dù Diệp Vĩnh Khang là người tỉnh khác, không có khả năng bị người khác nhận ra nhưng vào lúc quan trọng này mà anh ta ra ngoài làm gì?

Nhưng khó hiểu vẫn hoàn khó hiểu, Kiều Tử Huyên vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Khoảng mười phút sau, dưới lầu bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô, Kiều Tử Huyên ngạc nhiên, vội cẩn thận thò đầu ra nhìn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.