Nghe xong Kiều Tử Huyên lo lắng nói: “Vậy có phải tình hình hiện giờ của Tiểu Văn rất nguy hiểm không?”
Diệp Vĩnh Khang im lặng một chốc mới nói: “Chắc hẳn là không, tôi tin Kiều Tử Phi cũng biết Tiểu Văn quan trọng với bà Vương thế nào”.
“Nếu Tiểu Văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn quân cờ là bà Vương sẽ không còn”.
“Nếu đổi lại là tôi, tôi không chỉ không làm khó Tiểu Văn mà còn cho cô bé ăn uống no say, chỉ cần cô bé nằm trong tầm kiểm soát của tôi là được”.
Để kiểm chứng suy đoán của Diệp Vĩnh Khang, Kiều Tử Huyên gọi điện cho giáo viên của Tiểu Văn để hỏi tình hình gần đây của Tiểu Văn.
Vì trước đây có lần bà Vương không thể bỏ bê công việc để đi nên Kiều Tử Huyên đã từng đến họp phụ huynh cho Tiểu Văn thay bà Vương, nên Kiều Tử Huyên vẫn luôn giữ cách liên lạc với chủ nhiệm của Tiểu Văn.
“Hả? Gần đây Tiểu Văn xin nghỉ à? Tôi cũng không biết chuyện này, ngại quá, dạo này tôi không ở Ninh Bắc nên không biết. Được, vậy làm phiền thầy rồi, tôi sẽ gọi cho bà nội Tiểu Văn hỏi xem”.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tử Huyên nói: “Xem ra anh đoán đúng, chín mươi phần trăm Tiểu Văn bị khống chế rồi”.
Sự việc đã đi đến nước này, dù cuối cùng tìm được một bước đột phá, chỉ cần tìm được Tiểu Văn để cô bé thoát khỏi nguy hiểm thì chuyện này dễ giải quyết rồi.
“Nhưng Ninh Bắc lớn như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635140/chuong-1538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.