Chương trước
Chương sau
Kiều Tử Huyên nhẹ nhàng nói, hai chữ này đã biểu đạt trái tim kiên định của cô ta, cùng với sự tin tưởng và biết ơn dành cho Diệp Vĩnh Khang.

Sau đó, hai người lại thương lượng lần nữa để tìm được chỗ đột phá trong chuyện này.

“Cô có thấy chuyện này có chỗ nào khiến cô rất bất ngờ không?”


Diệp Vĩnh Khang hỏi, anh tin chắc rằng, thế giới này không có âm mưu nào hoàn hảo, chỉ cần có âm mưu nhất định sẽ có điểm đột phá được.

Mà điểm đột phá này bình thường sẽ xuất hiện ở tình tiết phi logic nhất của toàn bộ âm mưu.

Kiều Tử Huyên ủ rũ suy tư, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Bà Vương! Tôi nghĩ mãi mà không hiểu vì sao bà Vương lại vu cáo tôi!”

“Tôi không chắc về những người khác nhưng bà Vương đã nuôi tôi từ nhỏ, đối xử với tôi như thể đối đãi con ruột của mình vậy”.

“Trong cả nhà họ Kiều, người khiến tôi tin tưởng tuyệt đối ngoài bố ra thì cũng chỉ có mỗi bà Vương”.

“Dù thế nào đi nữa tôi cũng không ngờ là sẽ có ngày bà ấy vu cáo mình, thậm chí đến tận lúc này tôi vẫn không dám tin đó là sự thật”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong vội hỏi: “Vậy có khi nào Kiều Tử Phi dùng tiền mua chuộc bà ta không?”

“Không thể nào!”

Kiều Tử Huyên nói chắc như đinh đóng cột: “Bà Vương tuyệt đối không phải người tham tiền, mỗi ngày lễ tết hoặc sinh nhật, tôi đều chuẩn bị cho bà ấy phong bì lì xì, thậm chí còn tặng bà ấy một căn hộ”.

“Tổng cộng ít nhất cũng mấy triệu tệ rồi, lần nào bà Vương cũng nhận nhưng sau thì luôn kiếm lý do đổi những thứ đó thành món khác để trả lại cho tôi, ví dụ như quà sinh nhật hay quà tết gì đó”.

“Lúc tôi tặng bà ấy căn hộ, dù bà ấy không từ chối được cũng không chịu dọn nhà cũ qua đó, nhưng lại khăng khăng thêm tên tôi lên sổ hộ khẩu, bằng không nói sao bà ấy cũng không chịu dọn”.

“Người giống bà Vương không thể bị mua chuộc bằng tiền tài được, hơn nữa, cứ cho là bà ấy muốn tiền thì bà ấy cũng sẽ nói thẳng với tôi, muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ cho”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì lại rơi vào trầm tư lần nữa, anh cứ cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

Dù là về phần tình cảm hay là về tiền tài, bà Vương cũng tuyệt đối không có lý do để hãm hại Kiều Tử Huyên, vậy thì còn nguyên nhân nào nữa?

“Bà Vương có người thân nào hay món đồ nào vô cùng quan trọng với bà ta không? Thứ mà có thể khiến bà ta không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn đáng giá hơn mạng mình cả trăm lần?”

Kiều Tử Huyên ngẫm nghĩ, đột nhiên bật thốt lên: “Tiểu Văn!”

Diệp Vĩnh Khang sững người: “Tiểu Văn nào?”

Kiều Tử Huyên đáp: “Cháu gái của bà Vương, hồi Tiểu Văn còn nhỏ, bố mẹ cô bé đã qua đời trong một tai nạn giao thông, mấy năm nay cô bé được một mình bà Vương nuôi lớn”.

“Năm nay chắc là tầm mười tuổi rồi, vì chuyện này nên bố tôi có cho bà Vương một đặc quyền, nếu như không có việc gì đặc biệt thì có thể về nhà với cháu gái vào bảy rưỡi tối mỗi ngày”.

“Sau khi bố mẹ Tiểu Văn qua đời thì cô bé là trụ cột tinh thần duy nhất của bà Vương!”

Sau khi Kiều Tử Huyên nói xong, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang sáng lên: “Thế thì mọi chuyện coi như sáng tỏ rồi, bảy tám phần là Kiều Tử Phi đã khống chế Tiểu Văn, ép buộc bà Vương phải vu cáo cô!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.