Kiều Tử Huyên nhẹ nhàng nói, hai chữ này đã biểu đạt trái tim kiên định của cô ta, cùng với sự tin tưởng và biết ơn dành cho Diệp Vĩnh Khang.
Sau đó, hai người lại thương lượng lần nữa để tìm được chỗ đột phá trong chuyện này.
“Cô có thấy chuyện này có chỗ nào khiến cô rất bất ngờ không?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi, anh tin chắc rằng, thế giới này không có âm mưu nào hoàn hảo, chỉ cần có âm mưu nhất định sẽ có điểm đột phá được.
Mà điểm đột phá này bình thường sẽ xuất hiện ở tình tiết phi logic nhất của toàn bộ âm mưu.
Kiều Tử Huyên ủ rũ suy tư, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Bà Vương! Tôi nghĩ mãi mà không hiểu vì sao bà Vương lại vu cáo tôi!”
“Tôi không chắc về những người khác nhưng bà Vương đã nuôi tôi từ nhỏ, đối xử với tôi như thể đối đãi con ruột của mình vậy”.
“Trong cả nhà họ Kiều, người khiến tôi tin tưởng tuyệt đối ngoài bố ra thì cũng chỉ có mỗi bà Vương”.
“Dù thế nào đi nữa tôi cũng không ngờ là sẽ có ngày bà ấy vu cáo mình, thậm chí đến tận lúc này tôi vẫn không dám tin đó là sự thật”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong vội hỏi: “Vậy có khi nào Kiều Tử Phi dùng tiền mua chuộc bà ta không?”
“Không thể nào!”
Kiều Tử Huyên nói chắc như đinh đóng cột: “Bà Vương tuyệt đối không phải người tham tiền, mỗi ngày lễ tết hoặc sinh nhật, tôi đều chuẩn bị cho bà ấy phong bì lì xì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635139/chuong-1537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.