Chương trước
Chương sau

Trên đường lái xe trở về, Diệp Vĩnh Khang lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Sử Nam Bắc.

Hai người dẫn theo Tiểu Văn trở lại khu nhà máy bỏ hoang, Tiểu Văn là một đứa trẻ vô cùng lanh lợi và hiểu chuyện, cô bé cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng ngồi một bên.


"Tiểu Văn, đừng sợ, cháu bây giờ đã an toàn rồi, cháu xuống lầu chơi một lát đi, đừng ra khỏi nhà máy là được, cô chú có chút việc cần phải bàn bạc”.

Kiều Tử Huyên lấy chìa khóa xe cho Tiểu Văn rồi nói: “Trên xe của cô có máy tính bảng, cháu vào trong xe chơi đi”.

Tiểu Văn gật đầu một cách hiểu chuyện, cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài.

Kiều Tử Huyên đã quay lại một đoạn video của Tiểu Văn và mình bằng di động, sau đó chỉnh sửa một tin nhắn và gửi một lượt cho bà Vương.

Bà Vương kích động không thôi, nhanh chóng gửi lại một tin nhắn: Cô chủ, tôi có lỗi với cô, tôi cũng bị ép buộc, cô yên tâm, ngày mai tôi biết phải làm thế nào.

Kiều Tử Huyên nhìn câu trả lời của bà Vương gật đầu hài lòng, sau đó nói với Diệp Vĩnh Khang: “Bên phía bà Vương đã giải quyết xong rồi, tiếp theo phải làm thế nào?"

Diệp Vĩnh Khang cúi đầu suy tính một lúc, rồi nói: “Chỉ dựa vào hai tên bắt cóc và bà Vương vẫn còn chưa đủ”.

"Ngày mai nếu muốn hoàn toàn lật đổ Kiều Tử Phi, cần phải thêm một ngọn lửa nữa mới được”.

Kiều Tử Huyên là người vô cùng thông minh, nghe Diệp Vĩnh Khang nói xong, đã lập tức hiểu được ý của đối phương: “Ý anh nói Lục Điền?"

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu: “Anh ta là tài xế của bố cô, lời nói của anh ta rất có trọng lượng”.

Kiều Tử Huyên cau mày nói: “Nhưng Lục Điền bây giờ đã là người của Kiều Tử Phi, anh ta chắc chắn sẽ đề phòng, sẽ rất khó để ra tay với anh ta”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Lục Điền vốn là tài xế của bố cô, trong tình huống bình thường, tài xế chắc chắn phải là thân tín, và tuyệt đối trung thành”.

"Nhưng Lục Điền lại bị Kiều Tử Phi xúi giục, lại còn cùng nhau lên kế hoạch làm chuyện độc ác để giết bố cô”.

"Chứng minh người này là một kẻ tiểu nhân tham tiền phụ nghĩa, không kiên định và vô đạo đức”.

"Hạng người này nhất định có điểm yếu chí mạng, chỉ cần có đủ lợi ích, hạng người này có thể bán đứng đạo đức và ranh giới cuối cùng của mình”.

Kiều Tử Huyên nghe xong suy tư một hồi, hơi lo ngại nói: “Tôi rất đồng ý với ý mà anh nói, Kiều Tử Phi chắc chắn đã cho Lục Điền rất nhiều lợi ích, Lục Điền mới lựa chọn phản bội”.

"Nhưng Lục Điền cũng không phải là kẻ ngốc, nếu anh ta đã lên con tàu này, bây giờ dù tôi có cho anh ta bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không giúp tôi, anh ta cũng biết cho dù có giúp tôi giành lại quyền nắm giữ của nhà họ Kiều, tôi chắc chắn cũng sẽ không tha cho anh ta”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, châm trong miệng, rồi nhẹ nhàng phả ra một làn khói, mới nói: “Ngoài tiền ra, anh ta còn thích gì?"

Kiều Tử Huyên suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Lục Điền là người rất háo sắc, thậm chí có vài lần ánh mắt anh ta nhìn tôi rất khác lạ, có một lần còn định ra hiệu ngầm với tôi, kết quả bị tôi mắng một trận, lúc đầu vì nể mặt bố tôi, nên tôi mới không so đo với anh ta”.

"Vậy thì đúng rồi!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn Kiều Tử Huyên nói nói với vẻ nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ kế tiếp phải làm gì không cần tôi nói rồi chứ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.