Chương trước
Chương sau
Tiểu Mã sợ hãi vội vàng cầu xin, cú đá vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy như sắp chết đến nơi, phong độ và khí phách hiên ngang trước đó đã hoàn toàn biến mất.

“Hả? Sao cậu lại sai được, cậu không sai, chỉ là đúng lúc chặn đường tôi mà thôi”.

Diệp Vĩnh Khang vẫn nhìn đối phương cười đùa, tiếp tục bước lên hai bước.


“Đừng mà…”

Tiểu Mã sợ đến nỗi giọng nói cũng thay đổi, với thể chất của hắn thì cho dù bị đá thêm một cái nữa nếu không chết thì cũng sẽ bị tàn phế.

“Tôi xin lỗi, tôi bồi thường!”

Đương nhiên Tiểu Mã hiểu ý của Diệp Vĩnh Khang, hắn loạng choạng đứng dậy, lấy trong túi ra một tấm chi phiếu, viết vài nét sau đó run rẩy đưa cho người đàn ông trung niên: “Vừa rồi xin lỗi, là lỗi của tôi, đây là một trăm nghìn tệ tiền bồi thường, xin ông hãy nhận lấy”.

“Chuyện này… xin lỗi là được rồi, tiền thì thôi không cần đâu…”

Người đàn ông trung niên có vẻ hơi thận trọng, tuy thu nhập thấp nhưng không tham lam tiền bạc, chỉ muốn đòi lại công đạo mà thôi.

“Nhận lấy đi, cầm tiền đi bệnh viện kiểm tra rồi quay về mua đồ ăn ngon cho người nhà”.

Hạ Huyền Trúc lấy tờ séc từ Tiểu Mã và nhét nó vào tay của người đàn ông trung niên.

Tiểu Mã thận trọng nhìn Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang thoải mái duỗi tay chân, sau đó mới nói: “Ồ, chân của tôi đột nhiên lại không tê nữa rồi”.

Nghe vậy Tiểu Mã lập tức cảm thấy như được ban ơn, nhanh chóng loạng choạng bỏ chạy không thấy dấu vết.

Cơ thể của người đàn ông trung niên đó không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi cảm ơn hai vợ chồng Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, ông ấy nhanh chóng rời đi cùng cô con gái.

Tình tiết nhỏ này không ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang, nhưng biểu cảm của Hạ Huyền Trúc có gì đó không đúng lắm.

“Sao thế, chưa hả giận à, có cần anh lại bắt tên Tiểu mã đó về tẩn cho một trận không?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói với Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Không phải là tức giận, em chỉ là cảm thấy Tiểu Mã sao lại thay đổi nhiều như vậy chứ”.

“Hồi mới quen biết, cậu ta còn là người hiền lành chân thật, mới qua có bao lâu đâu, em thậm chí còn nghi ngờ rằng Tiểu Mã trước đây và Tiểu Mã hiện tại là hai người khác nhau đấy”.

Nghe thấy lời này, Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay vén sợi tóc vương trên trán Hạ Huyền Trúc ra sau tai, cười nói: “Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Tiểu Mã hiện tại và Tiểu mã trước đây thật ra không có khác biệt gì cả”.

“Những thứ cậu ta đang thể hiện ra bây giờ mới thực sự là bộ mặt thật của cậu ta”.

“Muốn nhìn rõ bản chất của một người thì không thể nhìn vào lúc người đó đang chưa có gì được, phải nhìn biểu hiện của người đó khi đạp được lên mây”.

“Một số người trông bề ngoài có vẻ chân thật hiền lành, nhưng thực chất đó không phải bản chất của họ, chỉ là năng lực của người đó không thể dung túng sự xấu xa trong lòng được”.
“Một khi có được loại thực lực này, bản chất sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài, giống như thái giám thời cổ đại thường cư xử như một con chó vậy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.