Tiểu Mã sợ hãi vội vàng cầu xin, cú đá vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy như sắp chết đến nơi, phong độ và khí phách hiên ngang trước đó đã hoàn toàn biến mất.
“Hả? Sao cậu lại sai được, cậu không sai, chỉ là đúng lúc chặn đường tôi mà thôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn nhìn đối phương cười đùa, tiếp tục bước lên hai bước.
“Đừng mà…”
Tiểu Mã sợ đến nỗi giọng nói cũng thay đổi, với thể chất của hắn thì cho dù bị đá thêm một cái nữa nếu không chết thì cũng sẽ bị tàn phế.
“Tôi xin lỗi, tôi bồi thường!”
Đương nhiên Tiểu Mã hiểu ý của Diệp Vĩnh Khang, hắn loạng choạng đứng dậy, lấy trong túi ra một tấm chi phiếu, viết vài nét sau đó run rẩy đưa cho người đàn ông trung niên: “Vừa rồi xin lỗi, là lỗi của tôi, đây là một trăm nghìn tệ tiền bồi thường, xin ông hãy nhận lấy”.
“Chuyện này… xin lỗi là được rồi, tiền thì thôi không cần đâu…”
Người đàn ông trung niên có vẻ hơi thận trọng, tuy thu nhập thấp nhưng không tham lam tiền bạc, chỉ muốn đòi lại công đạo mà thôi.
“Nhận lấy đi, cầm tiền đi bệnh viện kiểm tra rồi quay về mua đồ ăn ngon cho người nhà”.
Hạ Huyền Trúc lấy tờ séc từ Tiểu Mã và nhét nó vào tay của người đàn ông trung niên.
Tiểu Mã thận trọng nhìn Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang thoải mái duỗi tay chân, sau đó mới nói: “Ồ, chân của tôi đột nhiên lại không tê nữa rồi”.
Nghe vậy Tiểu Mã lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635055/chuong-1453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.