Chương trước
Chương sau
Tiểu Mã hoàn toàn không ngờ được rằng Diệp Vĩnh Khang lại bất ngờ ra tay đánh hắn, lớn tiếng nói: “Có biết bây giờ tôi có thân phận gì không? Bây giờ tôi là nghệ sĩ nổi tiếng của công ty giải trí Kiều Tuyên, là nam chính trong bộ phim mới của công ty, anh lại dám đánh tôi!”

Lúc này, Tiểu Mã đã hoàn toàn tách mình ra khỏi ‘tầng lớp bình dân’, luôn cho rằng mình là một ngôi sao lớn, là tầng lớp thượng lưu.

Còn Diệp Vĩnh Khang chỉ là một kẻ vô tích sự ăn bám chủ tịch của một công ty nhỏ ở địa phương, trước đây khi hắn chưa phất lên, ở trước mặt hắn giễu võ dương oai thì thôi đi.


Nhưng bây giờ hắn đã chính thức gia nhập tầng lớp thượng lưu, anh lại dám thô bạo với hắn?

“Mẹ kiếp, muốn chết đây mà!”

Mấy gã đô con ở bên cạnh định thần lại, thấy chủ nhân của mình bị đánh liền hùng hùng hổ hổ lao về phía Diệp Vĩnh Khang.

Đối mặt với loại vớ vẩn này, Diệp Vĩnh Khang không cần nhấc mí mắt lên, chỉ tùy ý hất tay vài cái đã dễ dàng đánh văng mấy tên đô con này xuống đất.

“Diệp Vĩnh Khang, tôi cảnh cáo anh, đừng có tới đây, bây giờ thân phận của tôi đã khác trước đây, nếu như anh dám…”

Tiểu Mã thấy đám vệ sĩ lần lượt ngã xuống, trong lòng đột nhiên bắt đầu hoảng loạn, vội vàng nhấn mạnh thân phận của mình.

Bốp!

Nhưng hắn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại tát thêm một cái vào má bên kia.

Một âm thanh giòn giã vang lên, má bên kia của Tiểu Mã nhanh chóng sưng lên, cái đầu sưng tấy như đầu lợn.

“Anh xong rồi, anh xong đời thật rồi, anh có biết đánh tôi sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Tiểu Mã tức phát điên, gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

Diệp Vĩnh Khang chỉ cười khẩy một cái, nhìn đối phương nói: “Tôi đánh cậu lúc nào?”

“Vừa nãy tôi chỉ là đập ruồi thôi, đúng lúc mặt của cậu cản trở nên tôi mới tát vào mặt cậu. Đây không phải logic do chính cậu nói ra sao?”

Diệp Vĩnh Khang đã sử dụng logic khốn nạn vừa rồi của Tiểu Mã, xử Tiểu Mã bằng đòn ăn miếng trả miếng.



“Anh…”

Tiểu Mã nhất thời cạn lời, không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Vĩnh Khang, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”

Bụp!

Vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhấc chân lên đá vào bụng Tiểu Mã.

Tiểu Mã lập tức bị đá văng ra xa mấy mét, ngã nhào xuống đất, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình sắp vỡ nát.

“Xin lỗi, chân của tôi hơi tê, định duỗi ra trong không trung, đúng lúc cậu cản đường tôi”.

Diệp Vĩnh Khang khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng gợi lên một tia đầy ẩn ý, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Tiểu Mã, cười nhẹ nói: “Không ổn rồi, chân tôi vẫn hơi tê, còn muốn hoạt động một chút, lần này cậu đừng có chắn đường đấy nhé”.

Nói xong Diệp Vĩnh Khang chậm rãi tiến lên hai bước.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi sai rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.