Chương trước
Chương sau
“Nỗi đau mất mát của ông tôi có thể hiểu, nhưng việc này cũng không thể trách ai được. Tôi thấy chuyện này cứ cho qua như vậy đi, tôi có thể không truy cứu nữa”.

Diệp Vĩnh Khang thật sự không muốn làm lớn chuyện lần này, anh có tâm lý muốn cho đối phương một cơ hội.

Nhưng Lâm Sư Hổ không những không cảm kích, trong mắt lại tràn đầy sự tức giận!


“Diệp Vĩnh Khang, xem ra quả thực tao đã đánh giá thấp mày. Nếu là chuyện khác, tao có thể suy nghĩ đến việc cho mày và hai thuộc hạ này của mày gia nhập vào nhà họ Lâm”.

“Nhưng sai lầm lần này của mày không thể tha thứ được”.

“Hôm nay mày không chỉ phải chết, mà tất cả mọi người xung quanh mày và toàn bộ Giang Bắc đều phải trả giá bằng máu cho Bắc Nhi của tao!”

Diệp Vĩnh Khang không khỏi hơi nhíu mày khi nghe thấy những lời này, xem ra hôm nay anh muốn nhân từ một lần cũng không được rồi.

Nếu ông ta đã muốn chết, vậy thì anh sẽ cho ông ta được toại nguyện!

Diệp Vĩnh Khang thở dài, Tần Đại Dạ ở bên cạnh lập tức hiểu ý, nóng lòng tiến lên một bước, nhướng mày nhìn Lâm Sư Hổ nói: “Vậy ông còn gì lấy ra hết đi, đúng lúc ông đây đang muốn được gãi ngứa”.

Trước sự khiêu khích của Tần Đại Dạ, Lâm Sư Hổ chỉ cười khẩy, sau đó hét lớn: “Ra đây!”

Gào!

Sau tiếng hét lớn của Lâm Sư Hổ, một tiếng gầm giống như dã thú đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.

Tiếp theo là một luồng sát khí cực mạnh quét tới!

Luồng sát khí này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khiến cho không khí xung quanh cũng có chút vặn vẹo, đám thành viên trong đội hộ vệ nhà họ Lâm bắt đầu run lên như cầy sấy.

Đồng thời, Tần Đại Dạ cũng thu lại vẻ mặt thản nhiên, thay vào đó là biểu cảm rất nghiêm túc.

Luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ!

Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ như vậy kể từ khi trở về nước!

Bịch! Bịch! Bịch!

Với tiếng bước chân ầm ầm, một bóng người chậm rãi bước vào từ cửa.

Mọi người đồng loạt nín thở, bóng người càng lúc càng gần, tất cả mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực bị một luồng khí lớn ép chặt.

Dáng người không cao cũng không vạm vỡ, miễn cưỡng thì được một mét bảy, vóc dáng rất bình thường.

Thứ đặc biệt nhất chính là đôi mắt của gã!

Con người trên thế giới này có mắt đen, mắt xanh và một số ít mắt vàng.

Nhưng đôi mắt của gã đàn ông này lại có màu xanh lục, giống như mắt của một con sói trong bóng tối!

Hơn nữa, hai cánh tay của gã mọc đầy lông lá, trên người toát ra hơi thở dã thú rất mạnh, giống như một con dã thú đang bước đi bằng hai chân vậy!

Trên cổ của gã cũng có một chiếc vòng kim loại.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đây chính là Địa Tàng mà bác Hải nói?

“Chú hai, tuyệt đối đừng manh động!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.