Chương trước
Chương sau
Cánh tay bên phải của Tần Đại Dạ đột nhiên truyền tới một tiếng vang lanh lảnh, ngay sau đó trên bắp thịt cánh tay đột nhiên căng phồng, cường tráng hơn ít nhất ba lần so với cánh tay bên trái, quả đấm trở nên to lớn như bao cát!

Hự!

Tần Đại Dạ chợt quát lên một tiếng, chỉ là cú đấm này của hắn còn chưa kịp tung ra, đã nhìn thấy một bóng người màu hồng nhạt đột nhiên xông đến từ bên cạnh, nghênh đón hai đòn tấn công màu trắng đen.


“Hừ, cô đừng cướp việc của tôi chứ!”

Tần Đại Dạ gào thét, đang chuẩn bị tiến lên trước giành lại “miếng thịt” đến tận tay, nhưng đã muộn.

Bóng người màu hồng nhạt và hai bóng người một đen một trắng giữa không trung đã đan vào nhau trong chớp mắt, không đến năm giây, hai bóng người đột nhiên rơi xuống đất.

Thiên Diệp Nhi cũng vững vàng đứng lại vị trí cũ.

“Cô làm gì vậy chứ, đây là việc của tôi mà!”

Tần Đại Dạ than phiền với Thiên Diệp Nhi.

Thiên Diệp Nhi liếc mắt nói: “Trên đầu bọn họ khắc tên anh à, dựa vào đâu mà đều là của anh? Ai bảo tốc độ của anh chậm như vậy chứ?”

“Tôi…”

Tần Đại Dạ nhìn cánh tay vừa căng phồng của mình, rồi lại nhìn hai cái xác chết một đen một trắng trên nền đất, chỉ có thể thở dài mang theo sự tiếc nuối.

Nhưng đối với Lâm Sư Hổ và đội hộ vệ của nhà họ Lâm bên cạnh mà nói, cảnh tượng xảy ra trước mắt không còn thoải mái như vậy nữa.

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn tròn, bắp chân của một vài người không khống chế được mà khẽ run lên.

Nếu như vừa rồi Thiết Đông Qua bị giết trong nháy mắt, đối với bọn họ mà nói là cảm giác chấn động vô cũng lớn, vậy thì cảnh tượng xảy ra trước mắt này, chỉ có thể dùng đáng sợ để hình dung!
Như mọi người đã biết, ba cao thủ hàng đầu dưới trướng của Lâm Sư Hổ lần lượt là Thiết Đông Qua và Hắc Bạch Song Sát.

Nhưng trong đa số các trường hợp, Hắc Bạch Song Sát thường sẽ không ra tay, bởi vì một mình Thiết Đông Qua có thể xử lý hầu hết mọi việc rồi.

Mà Thiết Đông Qua là người có lực chiến đấu yếu nhất trong số ba người, chọn bừa một người trong Hắc Bạch Song Sát, lực chiến đấu cũng mạnh gấp ba lần Thiết Đông Qua.

Tuy nhiên bây giờ, khi Hắc Bạch Song Sát cùng nhau liên thủ lại lại bị người ta giết chết trong vòng chưa đầy năm giây!

Hơn nữa trạng thái chết của Hắc Bạch Song Sát vô cùng kỳ lạ, cơ thể của hai người đều vặn vẹo như xoắn, chân tay co quắp, cổ cong, thân hình cũng vặn vẹo, con ngươi lồi ra ngoài, giống như khi còn sống họ bị bóp cổ đến chết vậy.

“Lão Tần, sau này anh phải học hỏi Diệp Nhi nhiều hơn, nhìn người ta xem, võ công không những không thụt lùi mà còn tiến bộ lên không ít”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi Thiên Diệp Nhi, cứ nghĩ rằng cô ấy bận rộn ở công ty của Hạ Huyền Trúc, võ công nhất định sẽ bị đình trệ, không ngờ rằng lại tiến bộ như vậy.

“Nghe thấy chưa, sau này phải học hỏi chị đây nhiều vào nhé!”

Thiên Diệp Nhi vênh váo hất cằm với Tần Đại Dạ.

“Xì, nếu đổi lại thành tôi thì chỉ một đấm là xong chuyện”.

Tần Đại Dạ bày ra vẻ mặt không phục.

Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, ánh mắt rơi vào người Lâm Sư Hổ: “Vừa nãy tôi đã nói chuyện với gia chủ của các ông rồi”.

“Lần này tôi tới đây là để giải quyết vấn đề, không phải để gây chuyện”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.