Chương trước
Chương sau
“Dưới quyền ông ta có ba cao thủ đỉnh cấp, cụ thể trông thế nào thì không ai rõ, vì người gặp gặp họ đều đã chết”.

“Hơn nữa trong giới có một tin đồn chưa được chứng thực là dưới tay Lâm Sư Hổ không chỉ có ba cao thủ đó”.

“Trong tay ông ta còn giữ một con át chủ bài, thực lực của lá bài này mạnh đến mức đủ giết ba cao thủ đó cùng một lúc chỉ trong tích tắc”.


“Nhưng Lâm Sư Hổ rất ít khi dùng đến lá bài này, đây là lá bài cuối cùng của ông ta, nhưng tin tức này chỉ là tin đồn, không ai biết là thật hay không”.

“Tóm lại nếu phải kể từng chuyện của Lâm Sư Hổ thì có nói ba ngày ba đêm cũng không hết”.

“Dù sao cậu cứ nhớ thà xông vào địa ngục chứ đừng chọc vào Sư Hổ là được”.

Nói chuyện điện thoại với bác Hải xong, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm cho mình một điếu thuốc, thầm nghĩ ngay cả người như bác Hải khi nhắc đến Lâm Sư Hổ cũng có thể sợ đến mức này, xem ra Lâm Sư Hổ này không hề đơn giản chút nào.

Cân nhắc một lúc lâu, Diệp Vĩnh Khang lại gọi cho Sử Nam Bắc bảo hắn chọn ra vài người trong các anh em Thiên Diệt âm thầm bảo vệ cho Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.

“Đại ca, chẳng phải anh đã sắp xếp người bảo vệ cho chị dâu và công chúa nhỏ rồi sao?”

Sử Nam Bắc ở đầu bên kia không hài lòng lắm nói: “Anh tùy tiện điều động học viên bên tôi sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch huấn luyện của tôi, trừ khi anh cũng dẫn tôi theo”.

“Vãi, bảo cậu làm gì thì cứ làm thế đi, nhanh lên”.

Diệp Vĩnh Khang mắng vài câu với đầu bên kia, sau đó bèn cúp máy.

Sử Nam Bắc cứ như làm việc xấu, vừa nghe Diệp Vĩnh Khang ra lệnh như thế chắc chắn sẽ nghĩ bên Diệp Vĩnh Khang đã có động tĩnh gì lớn lắm.

Tên này cũng có vẻ bị mắc kẹt trong trại huấn luyện quá lâu, muốn nghĩ cách ra ngoài hít thở không khí.

Diệp Vĩnh Khang không trúng bẫy của hắn, thật ra lúc đầu cũng muốn dẫn Sử Nam Bắc theo, nhưng sau đó nghĩ lại, gần đây trại huấn luyện bắt đầu bước vào thời điểm quan trọng nhất.

Sử Nam Bắc là hiệu trưởng kiêm huấn luyện viên trưởng, lúc này không thể đi được.

Sau đó Diệp Vĩnh Khang gửi một tin nhắn đi.

Nửa tiếng sau, cửa xe mở ra, một cô gái có dáng vẻ nhỏ nhắn mặc váy học sinh kiểu JK, cả người được quấn lấy bởi một làn hương thơm ngồi trên ghế phụ lái.

Sau đó cửa sau xe cũng mở ra, một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặc đồng phục bảo vệ hơi bẩn cũng bước lên xe.

“Tần Đại Dạ, mẹ kiếp cậu có thể chú ý đến hình tượng của mình một chút không? Bộ dáng lôi thôi luộm thuộm chẳng ra sao cả, dẫn cậu ra ngoài có mà mất mặt”.

Diệp Vĩnh Khang vừa khởi động xe vừa buồn bực mắng.

Tần Đại Dạ ngồi ghế sau ngậm điếu thuốc, không thèm để ý cười nói: “Vẻ bề ngoài sáng sủa thì có tác dụng gì, cứ như tôi thế này chẳng phải có một đám phụ nữ vây quanh à?”

“Đúng là bẩn mà, không biết gần đây lại gây họa cho bao nhiêu cô gái rồi nữa”.
Thiên Diệp Nhi ngồi ở ghế phụ lái ghét bỏ nói: “Cũng không biết mấy cô gái đó nghĩ gì mà có thể hẹn hò với người như anh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.