Chương trước
Chương sau
Lâm Đông nghe chính miệng Diệp Vĩnh Khang nói như thế, khóe môi không khỏi nhếch lên nụ cười đầy thú vị và giễu cợt.

Ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang cũng càng giống đang nhìn một cái xác hơn.

Vì hắn quá hiểu tính cách của anh họ mình, hắn thừa kế sự hung hăng và tàn bạo của bố mình là Lâm Sư Hổ.

Bình thường người khác dù là một ánh mắt không đúng cũng có thể dẫn đến cái chết.


Huống hồ bây giờ bị người ta nói thành không bằng cả con chó.

“Khốn kiếp!”

Quả nhiên Lâm Đông rất hiểu Lâm Bắc, sau khi nghe thế Lâm Bắc lập tức nổi giận.

Không nói gì đã giơ súng lên nhắm vào Diệp Vĩnh Khang rồi lên nòng.

Tim Hoàng Thử Lang khẽ run, muốn nhào đến đẩy Diệp Vĩnh Khang ra theo bản năng.

Đoàng!

Nhưng súng đã nổ.

Hoàng Thử Lang chỉ cảm thấy đầu mình nổ ầm một tiếng, sức lực cả người như bị rút sạch.

Nếu anh Diệp xảy ra chuyện gì thì dù hắn có bị chém ngàn nhát cũng không thể bù đắp được.

“A!”

Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Hoàng Thử Lang sửng sốt, bỗng nhận ra Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh không hề hấn gì, mà Lâm Bắc lại đang che cánh tay be bét máu kêu lên thảm thiết.

Dưới đất là một bàn tay của Lâm Bắc và một khẩu súng.

Không khí xung quanh như cô đặc lại.

Hoàng Thử Lang há hốc miệng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực, miệng còn đang ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, từ đầu đến cuối cũng không thấy anh động đậy.

Nhưng Lâm Bắc bị chém đứt bàn tay là sao?

Tách tách...

Ngay lúc này Hoàng Thử Lang bỗng nghe tiếng nước nhỏ tí tách dưới đất vang lên bên cạnh, quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Xuyên Trụ vốn thật thà không biết đã cầm một con dao từ lúc nào.

Từng giọt máu nhỏ tong tong từ trên con dao đó xuống đất.

“Bọn mày xong đời rồi, bọn mày toang rồi”.

Lúc này Lâm Đông bỗng bắt đầu gào lên như phát điên, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, hai mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

Hắn biết rất rõ tính tình của chú hai, với ai cũng rất độc ác nhưng chỉ với Lâm Bắc thì lại không nỡ nói nặng lời.

Có thể nói Lâm Bắc là giới hạn tuyệt đối của Lâm Sư Hổ, từ nhỏ đã cưng chiều nên mới khiến hắn kiêu ngạo thành thói, dù hắn bị rách xíu da cũng đau lòng không thôi.

Nhưng bây giờ lại bị người ta chém đứt bàn tay, với tính cách của Lâm Sư Hổ thì xong rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.