Chương trước
Chương sau
Lại còn là em trai ruột của Lâm Quốc Thư, chủ tịch tập đoàn Lâm Thị?

“Mày không cần hoài nghi, tao chẳng cần phải lấy chuyện này ra để lừa mày”.

Lâm Đông đắc ý nói: “Tập đoàn Lâm Thị có thể phát triển lớn mạnh như vậy, đứng vững trên thị trường tài chính suốt mười mấy năm, mày thật sự cho rằng chỉ dựa vào cái danh thiên tài tài chính của tao thôi sao?”


“Phàm là có chỗ đứng trên thị trường thì luôn phải có hậu thuẫn đằng sau, cả hai bên cùng chèo chống thì mới có thể đứng vững chãi”.

“Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, trông mày cũng không phải kẻ ngốc, tao đã nói đến thế thì chắc là mày tự mình cũng có thể hiểu được”.

Đôi vai Hoàng Thử Lang bắt đầu không kiềm được mà run rẩy.

Nghe Lâm Đông nói vậy hắn mới nhận ra rất nhiều chuyện, ví như tại sao một con thuyền lớn với sức ảnh hưởng như tập đoàn Lâm Thị lại có thể sừng sững mười mấy năm mà trước nay không hề có bất kỳ tin tức trái chiều nào.

Tại sao mỗi lần gặp phải những khó khăn có vẻ không thể chuyển mình, lại luôn phát sinh một vài tình huống ngẫu nhiên đặc biệt có thể chuyển nguy thành an.

Trong này nhất định là Lâm Sư Hổ đã âm thầm làm vài chuyện mờ ám.

Bản thân Lâm Sư Hổ dù có danh tiếng không ai không biết, nhưng người này lại có sự khác biệt rất lớn với những người khác.

Trước nay ông ta luôn không quan tâm bối cảnh, cũng không kinh doanh những chỗ như Casino, phòng tắm công cộng… Dường như người này trước giờ không hề đi kiếm tiền, nhưng lại chi tiêu hào phóng như thể vĩnh viễn luôn có nguồn tiền tiêu xài không hết.

Thì ra chỗ dựa sau lưng Lâm Sư Hổ chính là tập đoàn Lâm Thị!

Mà thân phận thật của ông ta lại là thanh đao giết người của tập đoàn Lâm Thị!

“Cậu nói mấy thứ này với bọn họ làm gì?”

Tên mặc vest bên cạnh khẽ nhíu mày, tỏ ra rất không vui.

Đây chính là bí mật của người nhà họ Lâm bọn họ, tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài.

Lâm Đông dửng dưng cười nói: “Dù sao cũng đều là người sắp chết, cũng không sợ họ tiết lộ chuyện này, coi như là để cho đám nhà quê này mở rộng tầm mắt”.

Nói đến đây, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thử Lang, trêu đùa: “Thế nào, chẳng phải đã cho mày gọi người đến sao? Mau mau lên, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu, hôm nay hai bọn tao chấp hết”.

Hoàng Thử Lang run rẩy, hàm răng lập cập thành tiếng nhưng cũng không biết phải làm sao.

Bây giờ nếu thật sự gọi người đến, lỡ đánh Lâm Bắc trầy chút da thịt, vậy thì đây không còn là chuyện của hắn nữa rồi.

Dựa theo tính cách tàn bạo côn đồ của Lâm Sư Hổ, e rằng toàn bộ Giang Bắc cũng sẽ máu chảy thành sông vì chuyện này!

Hơn nữa đối mặt với con ruột của Lâm Sư Hổ, dù hắn có gọi thêm người thì những người này cũng chưa chắc dám ra tay.

“Lão Hoàng, đừng quên anh đến đây làm gì, cứ chần chừ mãi thế!”

Ngay tại lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói thiếu kiên nhẫn của Diệp Vĩnh Khang.

“Chẳng phải anh nói Tần Gia có ơn lớn với anh sao? Bây giờ kẻ thù đã đứng ngay trước mặt rồi, sao thế, nghe thấy tên của mấy con chó thì sợ hãi à?”

“Vô liêm sỉ, mày nói lại lần nữa, ai là chó?”

Lâm Bắc nghe xong nhất thời giận dữ, họng súng đen ngòm lập tức nhắm thẳng vào trán Diệp Vĩnh Khang!

Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, mặt lộ vẻ châm chọc nói: “Đừng nóng giận thế, tao đâu có nói mày, bởi vì trong mắt tao, mày còn chẳng bằng con chó!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.