Chương trước
Chương sau
Đầu óc Hoàng Thử Lang mơ hồ, anh Diệp nói rằng gọi người tới giúp đỡ, nhưng hai người nông dân chân chất này thì có thể làm nên trò trống gì?

Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, không giải thích quá nhiều, chỉ tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Một lúc sau đã đến cổng sơn trang.


Sơn trang này không lớn, không kinh doanh, là kiểu tư nhân, thường ngày cung cấp nơi nghỉ dưỡng cho những nhân vật có thân phận đặc biệt.

Hơi kỳ lạ là không có lính canh, thậm chí cổng lớn còn bị che khuất.

“Không lẽ là nhầm à?”

Hoàng Thử Lang cau mày lẩm bẩm, cho dù thần kinh của Lâm Đông có vững đi chăng nữa thì sau khi làm chuyện lớn như vậy, đến một chút phòng bị hắn cũng không làm chứ.

“Không sai đâu, tôi ở đây”.

Lúc này, giọng nói của Lâm Đông đột nhiên truyền ra từ bên trong.

Nghe thấy giọng nói này Hoàng Thử Lang lập tức nổi giận lôi đình, rút con dao nhọn sau lưng, đạp mạnh vào cửa rồi xông vào.

“Lâm Đông, mẹ thằng chó…”

Hoàng Thử Lang chửi được một nửa, giọng nói đột ngột dừng lại.

Bởi vì phía trước cậu ta xuất hiện một họng súng đen sì.

Chủ nhân của họng súng đó là một thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, mặc một bộ vest sáng màu, dung mạo hiền lành, nhưng trong mắt lại là sát khí lạnh lùng!

Lâm Đông ngồi bên cạnh cười tinh nghịch với Hoàng Thử Lang: “Nếu anh muốn tán gẫu, tôi có thể nói chuyện với anh một lát, còn nếu anh không muốn nói chuyện thì tôi cũng có thể cho anh được toại nguyện bất cứ lúc nào”.

“Đối mặt với họng súng đen sì, Hoàng Thử Lang có vẻ hơi do dự, cậu ta vì báo thù nhất định sẽ không sợ chết, nhưng điều đó không có nghĩa là chết một cách vô ích.

“Lão Hoàng, bỏ dao xuống trước, không vội, đợi giải quyết xong từng khoản rồi tính tiếp”.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang cũng chậm rãi đi tới.

“Ôi, không ngờ mày cũng tới rồi”.

Lâm Đông nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ nham hiểm quỷ dị, loại cảm giác đó không thể nào hình dung chính xác được, xen lẫn tức giận, giễu cợt, khinh thường, mà càng nhiều hơn là như đang nhìn chằm chằm một xác chết.

“Vậy thì tốt, ngược lại có phần bớt chút chuyện cho tao”.

Lâm Đông cười nhạt nói: “Chỉ có điều khá là tiếc, mày nên đưa cả vợ con cùng đến, như vậy, tao còn có thể cho chúng mày cùng đoàn tụ”.

Đối mặt với sự khiêu khích của Lâm Đông, Diệp Vĩnh Khang không hề để ý đến, bởi vì anh không muốn lãng phí nước bọt với một người sắp chết, anh quay qua nói với Hoàng Thử Lang: “Lão Hoàng, bây giờ kẻ thù đã ở ngay trước mắt anh rồi, nên làm gì thì làm đi”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa lấy một điếu thuốc ngậm lên miệng như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nhả ra một vòng khói thuốc, tựa như đang đi dạo trong công viên.

Trong lòng Hoàng Thử Lang lúc này hết sức thấp thỏm, tuy rằng hắn cũng biết Diệp Vĩnh Khang là cao thủ, nhưng đối phương dẫu sao cũng có súng trên tay.

Nhưng mũi tên đã bắn ra thì không thể thu hồi, hôm nay cho dù chết, cũng phải chết cho rõ ràng, hắn căm tức nhìn Lâm Đông trầm giọng nói: “Tần Gia đã làm sai chuyện gì, sao mày lại ra tay với ông ấy?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.