Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.

Hai người rời khỏi bệnh viện, Hoàng Thử Lang đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi người nhưng lại bị Diệp Vĩnh Khang ngăn lại.

“Lâm Đông làm ra chuyện lớn như vậy, không những không bỏ chạy mà vẫn ở lại Giang Bắc chứng tỏ hắn rất tự tin”.


“Các cậu là sự tồn tại như thế nào ở Giang Bắc, chắc rằng hắn biết rất rõ. Nếu như đã lựa chọn ở lại chứng tỏ nhất định phải có lý do khiến hắn không sợ các cậu”.

“Vì vậy chuyện này bao nhiêu người không quan trọng. Người của cậu không cần đi, tôi gọi thêm hai người tới cùng đi với chúng ta là được rồi”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, sau đó lái xe thẳng đến địa chỉ trang viên tư nhân ở ngoại ô phía Bắc mà Hoàng Thử Lang đã nói.

“Lão Hoàng, bình tĩnh chút, không giống phong cách của cậu chút nào”.

Diệp Vĩnh Khang lái xe, nhìn Hoàng Thử Lang ngồi ở ghế phụ lái, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, khác hoàn toàn với bộ dạng cười nhăn nhở thường ngày của cậu ta.

“Anh Diệp, chuyện này tôi không bình tĩnh được”.

Hoàng Thử Lang vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Tôi mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ, tôi luôn coi anh Tần như anh ruột và Tần Gia như cha ruột của mình”.

“Vì họ, cho dù tôi bị chém ra thành nghìn mảnh, Hoàng Thử Lang tôi cũng sẽ không một lời oán trách”.

“Nhưng bây giờ, Tần Gia gặp phải hoạn nạn như vậy, đối với tôi mà nói, mẹ kiếp đây chính là mối thù giết cha. Tôi hận không thể lập tức cắn nát từng miếng thịt của thằng chó đó!”

Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Hoàng Thử Lang, trong lòng Diệp Vĩnh Khang cũng khá khó chịu.

Tuy rằng tình cảm giữa anh và Tần Long Tượng không sâu đậm như Hoàng Thử Lang và Tần Hạc, nhưng mất đi một người bạn cũng rất khó chịu, chưa kể còn bị mất đi một cách tàn nhẫn như vậy.

Chỉ là anh đã quen nhìn thấy quá nhiều sinh tử trên chiến trường, nên anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình tốt hơn những người khác, không có bất kỳ biểu hiện nào.

Kít!

Ngay khi họ chuẩn bị đến trang viên, một chiếc xe địa hình màu đen đột ngột vượt lên từ phía sau sau đó phanh gấp lại ở phía trước.

Hoàng Thử Lang đứng thẳng dậy theo bản năng, đưa một bàn tay ra sau eo một cách cảnh giác.

“Đừng căng thẳng, người của chúng ta”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, hạ cửa kính xuống, vẫy tay với chiếc xe địa hình trước mặt.

Hai người bước xuống xe, khi đi tới gần mới nhìn ra, hóa ra là hai người nông dân gầy gò, khô khan.

Hai người này không nói nhiều, chỉ mở cửa xe ra rồi ngồi vào phía sau.

“Anh Diệp, đây là…”

Hoàng Thử Lang tỏ vẻ khó hiểu.

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục điều khiển xe đi về phía trước, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ”.

“Không phải cậu muốn báo thù sao, đợi lát nữa chuyện này tôi sẽ giao cho cậu xử lý. Hai người bạn này của tôi tạm thời giao cho cậu chỉ huy”.
“Chuyện này…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.