Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống.

Trong một quán ăn ngoài trời lớn ở khu Biên Nam, có vài người đàn ông trung niên đang bừng bừng khí thế uống bia lạnh và ăn xiên nướng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Tần Gia, đây là thận mà ông thích ăn nhất, theo như yêu cầu của ông, tôi đã cho thêm ớt và thì là rồi, chắc chắn sẽ khiến ông vừa lòng, mời ông từ từ thưởng thức”.


Ông chủ quán ăn tươi cười đặt lên bàn những xiên thận nướng thơm nức mũi: “Tần Gia, ông nếm thử xem mùi vị này có ổn không”.

Trong đó có một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài hung dữ và bộ râu ria vội vã cầm một xiên thận lên rồi dùng miệng xé một miếng.

“Vãi, mùi vị này, đúng là không tệ, cho tôi thêm mười xiên nữa!”

Người đàn ông râu ria vừa cắn một miếng, đã không ngừng khen ngợi mùi vị này.

“Được, Tần Gia hài lòng là tốt rồi, để tôi nướng cho ông, chắc chắn ông sẽ vừa ý”.

Ông chủ quán ăn cười khanh khách trả lời.

Mấy người ngồi cùng bàn còn lại đều cười đùa nói: “Lão Tần, ông ăn một lúc nhiều thận như thế, thường nói ăn gì bổ nấy, có phải thứ đồ chơi kia của ông có vấn đề rồi không?”

“Mẹ kiếp, bây giờ tôi vẫn khỏe, tối hôm qua cô gái kia mới gọi điện thoại cho tôi bảo tôi qua đó lần nữa đấy, cái này gọi là sức hấp dẫn”.

Người đàn ông râu ria rất đắc ý kể về việc tối hôm qua ông ta đã mãnh liệt như thế nào, mấy người bên cạnh nghe được thì cười ha hả.

Trong lúc này những người ở mấy bàn gần đó, thỉnh thoảng cũng đến kính rượu với người đàn ông râu ria.

Mặc dù người đàn ông râu ria ăn mặc giản dị, cử chỉ cũng rất thô tục, nhưng ở vùng Biên Nam này, không ai dám không tôn trọng ông ta.

Bởi vì ông ta chính là Tần Long Tượng!

Sau khi bí mật thống nhất thế giới ngầm ở Giang Bắc, Tần Long Tượng dần dần rút lui khỏi giang hồ, để lại chuyện làm ăn cho Tần Hạc và vài quản lý cấp cao của công ty xử lý, cho Hoàng Thử Lang toàn quyền xử lý những chuyện phía sau.

Bản thân ông ta bỏ mặc tất cả chuyện cũ, cuộc sống mỗi ngày của ông ta chính là dắt chó đi dạo, uống trà, uống rượu và tán gái, cuộc sống rất sung sướng nhàn nhã, cũng xem như ông ta đã sống một cuộc sống thoải mái khi về hưu trước thời hạn.

Trong khi mấy người đang sôi nổi trò chuyện, đột nhiên có một mùi thối đặc trưng của rác rưởi ở gần đó truyền đến.

Mấy người quay đầu lại theo bản năng, họ nhìn thấy một lão ăn mày mặc một bộ quần áo rách rưới, đang nhìn họ và cười nhe hàm răng vàng khè.

“Tên ăn mày hôi thối từ đâu tới đây, mau đi đi!”

Ông chủ quán ăn lập tức bịt mũi, cầm xẻng cơm rồi giơ chân xua đuổi.

"Chờ một chút!"

Tần Long Tượng nói: “Ăn mày thì sao? Ăn mày cũng là con người, cho ông ta thêm đồ ăn đi, cứ tính trên đầu tôi!”

Ông chủ quán ăn tỏ ra hơi không tình nguyện, nhưng nếu Tần Long Tượng đã lên tiếng thì đành phải làm theo.

Tần Long Tượng cũng là một người hiểu lí lẽ, biết mùi trên người của lão ăn mày sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán, ông ta cười nói với lão ăn mày: “Ông già, phiền ông ra ghế dài bên kia ngồi chờ, một lát nữa đồ ăn làm xong tôi sẽ cho người đưa tới cho ông”.

Lão ăn mày nhe hàm răng vàng khè, cười khà khà nói: “Vậy thì cảm ơn Tần Gia, nhưng tôi còn muốn hỏi Tần Gia một chuyện”.

Nghe thế, Tần Long Tượng lập tức không vui: “Sao ông lại tham lam thế, càng nhân nhượng thì càng lấn tới là không... Ơ? Sao ông biết tôi họ Tần? Hình như ông không phải người Biên Nam nhỉ”.

Ở Biên Nam, tấy cả mọi người đều biết Tần Long Tượng, nhưng giọng nói của lão ăn mày này rõ ràng là người nơi khác, thậm chí còn không phải người Giang Bắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.