Lâm Đông sau khi nghe xong gật đầu: "Cũng có lý, lão ăn mày, nghe rõ chưa?"
La Quyên sững sờ: "Lão ăn mày? Ai cơ?"
Đúng lúc này, một mùi hôi thối giống như ở bãi rác đột nhiên từ bên cạnh xộc tới.
Theo bản năng, La Quyên quay đầu lại nhìn thấy một người ăn mày quần áo tả tơi, râu tóc bết dính, không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện trong phòng.
"Ấy, hôi chết đi được, ai cho ông vào đây, cút ra ngay!"
La Quyên vội bịt mũi tránh sang một bên.
"Ha ha, hôi sao? Tôi ngửi thấy thơm mà”.
Lão ăn mày nhe miệng lộ hàm răng vàng ố cười với La Quyên, còn không quên đưa cổ áo hôi hám lên mũi ngửi.
La Quyên suýt chút nữa thì nôn ra luôn, lúc này, lão ăn mày đột nhiên quay đầu lại cười hê hê với Lâm Đông: "Người phụ nữ này nói tôi hôi, thật là không biết thưởng thức”.
Lâm Đông vô cảm gật đầu: "Đúng là không biết thưởng thức, vậy thì không cần thiết phải sống nữa”.
"Anh Đông, hai người quen nhau sao? Hai người đang nói gì vậy?"
La Quyên không hiểu gì, thầm nghĩ sao anh Đông có thể quen biết một tên ăn mày, hơn nữa cách hai người nói chuyện cũng rất lạ.
"Hê hê, chúng tôi nói là một người không biết thưởng thức như bà không nên có mặt trên đời này”.
Nói rồi, lão ăn mày đột nhiên duỗi một tay ra, túm lấy tóc La Quyên kéo về phía cửa sổ: "Hy vọng kiếp sau bà có thể biết thưởng thức hơn”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634998/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.