Chương trước
Chương sau
Lâm Đông sau khi nghe xong gật đầu: "Cũng có lý, lão ăn mày, nghe rõ chưa?"

La Quyên sững sờ: "Lão ăn mày? Ai cơ?"

Đúng lúc này, một mùi hôi thối giống như ở bãi rác đột nhiên từ bên cạnh xộc tới.

Theo bản năng, La Quyên quay đầu lại nhìn thấy một người ăn mày quần áo tả tơi, râu tóc bết dính, không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện trong phòng.


"Ấy, hôi chết đi được, ai cho ông vào đây, cút ra ngay!"

La Quyên vội bịt mũi tránh sang một bên.

"Ha ha, hôi sao? Tôi ngửi thấy thơm mà”.

Lão ăn mày nhe miệng lộ hàm răng vàng ố cười với La Quyên, còn không quên đưa cổ áo hôi hám lên mũi ngửi.

La Quyên suýt chút nữa thì nôn ra luôn, lúc này, lão ăn mày đột nhiên quay đầu lại cười hê hê với Lâm Đông: "Người phụ nữ này nói tôi hôi, thật là không biết thưởng thức”.

Lâm Đông vô cảm gật đầu: "Đúng là không biết thưởng thức, vậy thì không cần thiết phải sống nữa”.

"Anh Đông, hai người quen nhau sao? Hai người đang nói gì vậy?"

La Quyên không hiểu gì, thầm nghĩ sao anh Đông có thể quen biết một tên ăn mày, hơn nữa cách hai người nói chuyện cũng rất lạ.

"Hê hê, chúng tôi nói là một người không biết thưởng thức như bà không nên có mặt trên đời này”.

Nói rồi, lão ăn mày đột nhiên duỗi một tay ra, túm lấy tóc La Quyên kéo về phía cửa sổ: "Hy vọng kiếp sau bà có thể biết thưởng thức hơn”.

Lão ăn mày cười hê hê, mở cửa sổ đẩy La Quyên ra.

La Quyên tái mặt vì sợ hãi: "Buông tôi ra, anh Đông, tôi rốt cuộc đã làm gì sai... A!"

La Quyên còn chưa kịp nói xong, lão ăn mày đã ném thẳng bà ta từ tầng mười mấy xuống như ném rác.

Trên mặt Lâm Đông không có cảm xúc gì.

La Quyên thật ra không làm gì sai, bà ta sai ở chỗ là cùng bị đánh với Lâm Đông, còn tận mắt nhìn thấy Lâm Đông nhục nhã cầu xin tha mạng.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, một người coi trọng mặt mũi như Lâm Đông làm sao chịu nổi, vậy nên La Quyên nhất định phải chết.

"Đột nhiên vội gọi tôi tới có chuyện gì vậy, không phải là muốn mời tôi ăn gà nướng chứ, ha ha ha!"

Lão ăn mày tùy tiện ngồi xếp bằng trên sàn, vừa nói vừa lấy tay móc những chiếc răng vàng ố của mình.

"Giết người”.

Lâm Đông nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

"A, thì ra là chuyện này, còn tưởng chuyện gì lớn, cậu tìm người khác không phải được rồi sao”.

Trên mặt lão ăn mày hơi thất vọng.

"Giết một cách thoải mái”.

Lâm Đông bình tĩnh nói thêm một câu.

"Hả? Thật không?"

Lão ăn mày lấy lại tinh thần, xoa hai tay cười nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt tôi còn sợ giống như mấy lần trước, giết rồi phải tiêu hủy, chẳng thoải mái chút nào”.

Vẻ mặt Lâm Đông vô cảm nói: "Lần này, tôi không chỉ để cho ông giết một cách vui vẻ, mà còn muốn ông khiến cho đám người đó chết bằng cách đau đớn nhất!"

"Ha ha ha ha, tra tấn người, là sở trường của tôi, đưa tài liệu đây!"
Lão ăn mày trông rất thích thú.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.