Chương trước
Chương sau
"Nếu mày đã thích chặt tay chặt chân người khác như vậy, được rồi, hôm nay tao sẽ cho mày được toại nguyện, để mày nếm trải cảm giác bị chặt tay chân là như thế nào!"

"Mấy người ấn hắn lên bàn, chặt một chân của hắn trước!"

Mấy người đàn ông lập tức vây quanh Lâm Đông, mấy tên này bình thường đều là mấy tên vô cùng nguy hiểm liếm máu trên lưỡi dao, loại chuyện này đối với họ quả thật như cơm bữa.

Lâm Đông sợ tới mức tè ra quần: "Đừng, cầu xin anh, đừng, tôi sai rồi!"


"Được rồi, như vậy là được rồi”.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ vung tay lên, Tần Hạc lúc này mới vội ngăn cản mấy tên đô con ấy lại.

"Anh Diệp, tên này vừa này còn muốn chặt đứt tay chân của anh đấy, không dạy dỗ cho hắn chút bài học sau này không biết còn hại bao nhiêu người nữa”.

Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Vĩnh Khang thở dài, quả thật nếu là anh trước đây, gặp phải Lâm Đông như vậy, đừng nói là tay chân, đến cả đầu cũng chắc chắn bị Diệp Vĩnh Khang vặt xuống.

Chỉ là từ khi trở về nước, Diệp Vĩnh Khang sống cuộc sống của một người bình thường, tính khí nóng nảy cũng kiềm chế đi rất nhiều.

Nếu không phải chuyện quá đáng, anh cũng không muốn nảy sinh nhiều rắc rối, dù sao hiện giờ đã có vợ có con, rất nhiều chuyện bên ngoài cũng không cần tính toán quá kỹ như vậy.

"Hôm nay tôi tha cho cậu, hi vọng cậu có thể rút ra một bài học, cho dù cậu là ai, thân phận thế nào, đây cũng không phải là nguyên nhân để cậu có thể khinh thường người khác, nhớ kỹ, không có lần sau, mong cậu có thể tự mình hiểu được, cút đi”.

Diệp Vĩnh Khang dạy dỗ Lâm Đông vài câu, sau đó xua tay ý bảo hắn cút đi.

Lâm Đông và La Quyên lúc này mới chạy vội ra ngoài.

"Khốn kiếp, con mẹ nó chứ, đúng là đồ mất dạy”.

Tần Hạc hung hăng nhổ mấy bãi nước bọt về phía cửa, Hoàng Thử Lang lại đứng bên cạnh cau mày bày ra vẻ mặt lo lắng.

"Anh Tần, anh nghĩ tên nhãi đó có tìm cách trả thù chúng ta không?"

Hoàng Thử Lang sờ cằm nói: "Thằng nhãi này mấy năm gần đây rất nổi tiếng, nghe nói hắn có người chống lưng, bị đánh một trận thế này, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.

Tần Hạc không thèm để ý mà nói: "Mẹ nó, chỉ là một tên vô dụng, có cho tiền hắn cũng không có gan”.

"Lão Hoàng nói đúng, sau này anh vẫn nên cẩn thận hơn”.

Diệp Vĩnh Khang bên cạnh nhắc nhở.

"Anh Diệp đừng lo lắng, tên nhãi thối này làm sao có cái gan đấy, nếu thật sự dám đến, tôi nhất định phải lột da hắn!"

Tần Hạc không xem Lâm Đông ra gì, cũng không nghe lời nhắc nhở của Diệp Vĩnh Khang, nhưng anh ta rất nhanh chóng phải trả giá đắt cho sự bất cẩn của mình.

Mà Diệp Vĩnh Khang cũng vô cùng hối hận vì trước đây mình đã nhân từ, suýt chút nữa đã gây nên sai lầm lớn.

Anh đánh giá quá thấp sự độc ác và thủ đoạn của Lâm Đông.

"Anh Đông, lần này anh nhất định không được bỏ qua cho bọn họ, đám người đó thật là táng tận lương tâm, quá đáng hận!"

La Quyên quấn băng trên đầu nghiến răng nghiến lợi nói.

Tay trái Lâm Đông bó bột, nhưng hắn bình tĩnh đến lạ thường, trên mặt không có chút cảm xúc gợn sóng nào, nhưng đôi mắt lại u ám đáng sợ.

"Vậy theo bà, nên bị trừng trị bọn chúng như thế nào?"

Lâm Đông thờ ơ nói.
La Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Trói lại rồi đẩy xuống lầu, như vậy mới có thể để giải trừ nỗi uất hận trong lòng tôi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.