Chương trước
Chương sau
Hắn căm giận chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc nói: "Chúng mày không phải thích đánh người lắm sao? Nào đến đây, tao cho chúng mày một cơ hội, tao đứng yên đây, chúng mày thử đụng đến tao nữa xem?"

"Còn bắt tao nâng bàn lên đúng không, được, tao nâng này!"

Lâm Đông vừa nói, vừa đạp mạnh vào bàn trà.


Sau đó lại chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận rống lên: "Vừa nãy cho mày một cơ hội, mày lại không chịu, mẹ kiếp, còn muốn chạy!"

"Mày thích đá người lắm mà? Lại đây, tao cho mày đá, lại đây, lại đây!"

Bịch!

Vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ chân đá một cước.

Lâm Đông bị đá bay ra xa, ngã xuống đất, ôm lấy bụng dưới mặt mày đau đớn trộn lẫn phẫn nộ đứng dậy: "Con mẹ nó, mày muốn chết à? Anh Hoàng, giúp tôi chặt tay chân hắn đi, tôi phải khiến hắn ta...”

Bốp!

Lâm Đông còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên đã bị ăn một cái tát thật mạnh.

Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên nói: "Anh Hoàng, anh...”

La Quyên ở bên cạnh vội nói: "Anh Hoàng, anh đánh nhầm người rồi, đây là anh Đông...”

"Con mẹ nó, khốn kiếp, hai người định hại chết tôi à, anh em đâu đánh cho tôi!"

Hoàng Thử Lang ra lệnh, mấy người đàn ông vạm vỡ bên cạnh lập tức lao tới, túm lấy La Quyên và Lâm Đông đánh một trận ra trò.

Hai người vừa bị đánh vừa liên tục la hét thảm thiết, Hoàng Thử Lang lại hoảng hốt nói với Tần Hạc và Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, anh Tần, tôi thật sự không biết là hai người...”

"Lão Hoàng, giờ giỏi rồi nhỉ, lại còn nhận tiền của người khác để làm chuyện xấu à? Nếu hôm nay đổi lại là người khác thì cậu định giúp hai tên khốn kiếp này hại người sao?”

Tần Hạc nói với Hoàng Thử Lang.

"Không không không không, tuyệt đối không thể nào!"

Hoàng Thử Lang vội nói: "Tôi là người văn hóa có nguyên tắc”.

"Con mẹ nó, cậu có nguyên tắc cái rắm!"

Tần Hạc tức giận đá vào mông Hoàng Thử Lang.

"Đừng đánh nữa, chúng tôi không chịu được nữa rồi!"

Lúc này, tiếng thều thào của La Quyên đột nhiên vang lên.

Tần Hạc đưa tay lên, ra hiệu cho mấy người đàn ông cao lớn đó dừng lại, đi thẳng đến chỗ La Quyên và Lâm Đông đã bị đánh đến mức không còn nhận ra nữa, lạnh lùng cười nói: "Sao hả, mới một lát đã không chịu nổi nữa à? Đây có thấm gì đâu, trò hay còn ở phía sau cơ”.

"Đừng đánh nữa, thực sự đừng đánh nữa, chúng tôi sai rồi”.

Lâm Đông từ nhỏ đến lớn đã bị đánh như vậy bao giờ đâu, lúc này toàn thân rã rời: "Đại ca, nói một con số đi, đừng đánh nữa, tôi quả thật chịu không nổi nữa rồi”.

"Mẹ kiếp, bây giờ mới biết sai sao?"
Tần Hạc tiến lên cho hắn thêm hai bạt tai: "Tên nhãi con, con mẹ nó không phải mày muốn chặt chân đại ca tao sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.