“Vừa nãy không phải các người tự mình nói, hoặc là đưa tiền, hoặc là một bàn tay. Nhiều một bàn tay như vậy chắc là đủ rồi nhỉ”.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang thản nhiên, ngữ điệu ôn hòa, tựa hồ đang nói một chuyện bình thường như ăn ngủ nghỉ vậy.
Mấy tên côn đồ nghe thấy giọng nói này xong đều vô cùng kinh hãi.
Điều thấy họ cảm thấy đáng sợ nhất không phải là chuyện bàn tay của họ bị đâm thủng, mà là đối phương đã làm toàn bộ những chuyện này, cả quá trình diễn ra chưa đầy một giây!
Cho tới bây giờ, bọn họ thậm chí vẫn chưa biết rốt cuộc đối phương đã làm như thế nào!
Kỹ năng và tốc độ như vậy đã hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đây của họ!
“Sao thế, sao không nói gì, còn chưa đủ à?”
Diệp Vĩnh Khang thấy bọn họ không nói gì liền nheo mắt hỏi.
“Không, không ạ, đủ rồi!”
Vì cơn đau dữ dội và sự sợ hãi tột độ trong lòng, trên trán anh Hổ đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đến giọng nói cũng run run.
“Ừm, vậy thì được”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, đột nhiên duỗi một tay đập lên bàn.
Vù!
Những con dao găm đâm vào bàn tay, cắm xuống bàn gỗ gụ vô cùng chắc chắn lúc này không ngờ lại bị chấn động bởi cú đập ấy, đồng thời nảy lên, sau đó rơi rải rác trên mặt đất, phát ra những tiếng kêu leng keng.
Phịch!
Mấy tên côn đồ bị dọa đến ngây người, không màng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634872/chuong-1270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.