Chương trước
Chương sau
“Vừa nãy không phải các người tự mình nói, hoặc là đưa tiền, hoặc là một bàn tay. Nhiều một bàn tay như vậy chắc là đủ rồi nhỉ”.

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang thản nhiên, ngữ điệu ôn hòa, tựa hồ đang nói một chuyện bình thường như ăn ngủ nghỉ vậy.

Mấy tên côn đồ nghe thấy giọng nói này xong đều vô cùng kinh hãi.


Điều thấy họ cảm thấy đáng sợ nhất không phải là chuyện bàn tay của họ bị đâm thủng, mà là đối phương đã làm toàn bộ những chuyện này, cả quá trình diễn ra chưa đầy một giây!

Cho tới bây giờ, bọn họ thậm chí vẫn chưa biết rốt cuộc đối phương đã làm như thế nào!

Kỹ năng và tốc độ như vậy đã hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đây của họ!

“Sao thế, sao không nói gì, còn chưa đủ à?”

Diệp Vĩnh Khang thấy bọn họ không nói gì liền nheo mắt hỏi.

“Không, không ạ, đủ rồi!”

Vì cơn đau dữ dội và sự sợ hãi tột độ trong lòng, trên trán anh Hổ đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đến giọng nói cũng run run.

“Ừm, vậy thì được”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, đột nhiên duỗi một tay đập lên bàn.

Vù!

Những con dao găm đâm vào bàn tay, cắm xuống bàn gỗ gụ vô cùng chắc chắn lúc này không ngờ lại bị chấn động bởi cú đập ấy, đồng thời nảy lên, sau đó rơi rải rác trên mặt đất, phát ra những tiếng kêu leng keng.

Phịch!

Mấy tên côn đồ bị dọa đến ngây người, không màng đến cảm giác đau đớn vì bị đâm vào tay, vội vàng quỳ xuống đất.

Cơ thể run lên bần bật, mặc dù không biết phải nói gì, nhưng bọn họ biết rằng quỳ gối lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Những người này thực ra không phải là những kẻ nhát gan, bọn họ thực sự là những kẻ có máu mặt, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phiêu bạt khắp nơi trên đất nước.

Ngẫu nhiên chọn một người trong số này, kẻ nào cũng mang trên người tội đáng bị xử bắn vài phát, bọn họ cũng cho rằng trên đời này không có thứ gì khiến họ sợ hãi.

Đến chết còn không sợ, còn có thể sợ gì được nữa?

Tuy nhiên đến tận giờ phút này, họ mới nhận ra rằng đôi khi thứ gọi là sợ hãi này có lúc chẳng liên quan gì đến sự sống hay cái chết.

Đó là một loại sợ hãi phát sinh theo bản năng từ sâu thẳm trong trái tim khi đối mặt với kẻ mạnh tuyệt đối, không cần bất cứ lý do gì, giống như một sinh vật nhìn thấy kẻ thù tự nhiên.

Diệp Vĩnh Khang ngồi trên ghế, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt quét qua gương mặt họ một lượt, dường như đang do dự điều gì đó.

Cả văn phòng tràn ngập tiếng răng va lập cập vào nhau, những người quỳ rạp trên mặt đất dường như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của tử thần.

Một lúc lâu sau, Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Quen thói côn đồ, mấy người đã buôn người bao giờ chưa?”

“Chưa ạ!”

Anh Hổ vội vàng đáp: “Tuy rằng đám người chúng tôi đều mang tội xử bắn, nhưng chúng tôi nhất định không làm những chuyện tổn hại đến đạo đức của mình”.
“Chúng tôi không bao giờ ức hiếp người lương thiện và người nghèo, chúng tôi chỉ tìm những kẻ có tiền, nếu như gặp phản kháng thì mới giết chết”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.