Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng Đào, sau đó lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Chuyện vừa nãy ông nói tôi không phê chuẩn, tiễn khách!”

“Chuyện này…”

Hoàng Đào vừa nghe thấy câu này, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Xoẹt!


Anh Hổ ở bên cạnh càng tức giận hơn, bất ngờ rút dao găm sáng quắc từ thắt lưng ra chém mạnh một nhát lên bàn.

Gã duỗi một ngón tay ra chỉ vào chóp mũi Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Diệp Vĩnh Khang, tao nể mặt mày quá rồi đúng không? Hôm nay một là đưa tiền, hai là một cánh tay, tự mình chọn đi!”

“Mẹ kiếp!”

Mấy tên côn đồ còn lại cũng hớt ha hớt hải lao lên từ phía sau.

“Anh Hổ, anh đừng manh động!”

Hoàng Đào toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, nói nhỏ với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, đám này là những kẻ liều mạng, chuyện gì cũng dám làm, chi bằng bỏ chút tiền…”

Soạt!

Hoàng Đào chưa kịp nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vươn một cánh tay siết cổ anh Hổ nhanh như chớp, sau đó ép lên bàn.

Một tay còn lại rút dao găm trên bàn ra, phập một nhát, cắm vào tay của anh Hổ.

“Á!”

Anh Hổ rú lên một tiếng như con lợn bị chọc tiết.

Mấy tên côn đồ ở bên cạnh sửng sốt trong giây lát, không nói nhiều lời lập tức cầm dao găm đâm về phía Diệp Vĩnh Khang.

Cơ thể của Diệp Vĩnh Khang lóe lên, dùng một tay bắt lấy, cũng không biết là dùng chiêu thức gì, mấy gã côn đồ kia chỉ cảm thấy cổ tay của mình bị buông lỏng, kinh ngạc phát hiện ra con dao găm đã xuất hiện trong tay Diệp Vĩnh Khang.

Bụp bụp bụp bụp!

Diệp Vĩnh Khang không dừng lại, cơ thể của anh quét qua, tạo thành một loạt các dư ảnh.

Mấy tên côn đồ còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy sau lưng bị đẩy bởi một lực lớn, cả người lập tức đổ xuống bàn làm việc.

Bụp bụp bụp bụp!

Tiếp theo là một loạt âm thanh lớn vang lên.

Sau khi mọi người định thần lại thì phát hiện Diệp Vĩnh Khang đã ngồi trở lại ghế.

“Mày…”

Một tên côn đồ đang chuẩn bị lên cơn thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt như tờ giấy!

Á!

Ngay sau đó, có một tiếng kêu xuyên thấu phòng làm việc!

Hoàng Đào sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.

Chỉ thấy một bàn tay của những gã côn đồ này xếp ngay ngắn thành một hàng và đều bị đóng chặt vào chiếc bàn gỗ gụ bằng một con dao găm!

Có người cố gắng dùng tay còn lại để rút con dao ra, nhưng lại phát hiện ra nó bị cắm quá sâu, không thể nào di chuyển được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.