Chương trước
Chương sau
Mao Nhất Trụ vừa nói, vừa từ từ quay đầu nhìn mọi người: “Một phía là nhà cho người sống, một phía là nghĩa địa của người chết!”

Hả?

Những lời này khiến Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh ớn lạnh, chỉ trong nháy mắt đã thấy nhiệt độ xung quanh giảm hẳn xuống mấy độ, cảm giác một luồng hơi lạnh chạy dọc từ chân lên đầu.


“Vậy… Vậy… Chỗ đó… bên…”

Trương Tịnh run bần bật chỉ vào hai cánh cửa gỗ cũ nát đóng chặt nơi miếu thờ, nói năng cũng lắp bắp.

“Cụ thể bên trong có thứ gì, tôi cũng không biết nói sao cho rõ nhưng bây giờ chúng ta không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi vào, trời sắp tối rồi, bên ngoài càng nguy hiểm hơn”.

Mao Nhất Trụ thở dài: “Được rồi, chuyện này mọi người để trong lòng là được, lần này trước khi đi vào thì phải chuẩn bị tâm lý, gặp chuyện gì thì nghe tôi chỉ huy là được”.

Vừa nói, Mao Nhất Trụ vừa nhấc chân đi về phía miếu thờ.

Hai cô gái tỏ ra chần chừ, Diệp Vĩnh Khang không nhiều lời mà đi về phía hai cô rồi mỉm cười, sau đó choàng tay lên vai hai cô, đi theo Mao Nhất Trụ.

Két...

Hai cánh cửa gỗ bị đẩy ra, phát ra tiếng vang chói tai.

Một mùi hôi thối nồng nặc xông thẳng vào mũi, bên trong tối om om, không khí xung quanh lành lạnh, giống như đã đến cửa địa ngục.

“Sao đến cả cửa sổ cũng không có vậy?”

Diệp Vĩnh Khang lẩm bẩm, sau đó móc đèn pin ra chuẩn bị bật lên thì Mao Nhất Trụ đột nhiên nghiêm giọng nói: “Nghe chỉ huy!”

“Ồ… Mở đèn pin thôi mà, được rồi…”

Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ bất đắc dĩ, cất đèn pin vào.

Mao Nhất Trụ không đi thẳng vào trong mà rút từ trong túi sau lưng ra một lá bùa vàng, chắp hai tay, đọc một tràng thần chú nghe chẳng hiểu gì với bên trong, rồi đột nhiên cầm lá bùa vàng kia quăng mạnh lên trời.

Nhìn thấy sau khi lá bùa vàng bị ném vào trong mà không xuất hiện thứ gì, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, lúc này Mao Nhất Trụ mới thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, bọn họ đồng ý, có thể vào rồi, nhưng mà tôi phải cảnh báo mọi người”.

“Chúng ta đến đây là khách, phải tuân thủ quy tắc của bọn họ, nếu làm kinh động họ thì chúng ta đừng hòng rời khỏi đây”.

Nói xong, Mao Nhất Trụ liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, rõ ràng mấy lời này là nói với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang cũng không đáp lời, chỉ bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi theo Mao Nhất Trụ tiếp tục vào bên trong.

Bên trong miếu thờ có vài cành khô, mọi người đốt một đống lửa, khiến cả ngôi miếu được chiếu sáng rõ mồn một, bấy giờ họ mới nhìn rõ bố trí bên trong.

Trên nền đất chất đống cỏ khô phủ đầy tro bụi, chỗ sát vách tường có một bàn thờ cũ nát, bàn thờ chỉ còn đọng lại một ít bụi đất lạnh căm u tối, có thể thấy đã rất lâu không có ai đến đây.
Quái dị nhất là trên bàn thờ còn có một đồ vật phủ vải đỏ đầy bụi bặm, không biết bên trong là thứ gì, chỉ có thể dựa vào đường viền để đoán rằng thứ đồ vật này dài tầm một mét.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.