Tuy nhiên, không ai hỏi bên dưới tấm vải đỏ kia là thứ gì, Mao Nhất Trụ đã đánh tiếng trước, bọn họ ở đây là khách, không nên nói thì đừng nói, không nên hỏi cũng đừng hỏi.
Mấy người cứ thế ngồi vây quanh bên đống lửa, không ai nói lời nào, ánh lửa nhẹ nhàng chập chờn trên khuôn mặt họ, bầu không khí vô cùng bí bách.
“À… đội trưởng Mao…”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên: “Tôi thấy cứ ngồi như vậy cũng không phải là cách, dù sao cũng nên làm gì đó”.
Mao Nhất Trụ gật đầu nói: “Có thể nói chuyện phiếm bình thường, nhưng tuyệt đối không được bàn luận chuyện ở đây, cũng đừng đề cập đến bất kỳ quỷ thần gì cả”.
Lúc này mọi người mới bắt đầu tán gẫu, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn.
“Mao Nhất Trụ, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm”.
Trương Tịnh được nghỉ ngơi một lúc, thể lực cũng khôi phục kha khá, nên nói: “Tôi cứ có cảm giác chúng ta cứ quanh đi quẩn lại chỗ này không phải chuyện hay, quên mất chúng ta lên núi làm gì rồi sao?”
Trần Tiểu Túy cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Nhất Trụ, chúng ta không thể cứ ở đây mãi được”.
Hôm nay hai cô gái đã bị dọa sợ chết khiếp, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ, sau khi tỉnh táo lại đã bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Dự tính lên núi ban đầu của họ rất đơn giản, chỉ là thám hiểm xem có thăm dò được bí mật được ẩn giấu kín kẽ nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634822/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.