Hành động này làm cho Trương Tịnh trợn tròn mắt, hét lớn với Mao Nhất Trụ đang ở phía trước "Mao Nhất Trụ, tôi cũng không đi được nữa”.
Mao Nhất Trụ vừa mở đường, vừa thờ ơ nói: "Tỉnh lại đi đại tiểu thư, bọn họ là người yêu của nhau. Em không thể bắt anh làm nghĩa vụ của người yêu mà lại không đối xử với anh như người yêu được”.
"Anh...”
Trương Tịnh điên tiết, nhưng không thể làm gì được tên này, thầm nghĩ nếu lần này an toàn xuống núi, nhất định phải chỉnh đốn lại tên này một trận.
Diệp Vĩnh Khang bế Trần Tiểu Túy suốt đoạn đường, nhưng không thấy mệt mỏi, ngược lại là vẻ mặt thư thái, đường núi gồ ghề hiểm trở mà đi lại dễ dàng như trên mặt đất bằng phẳng, Mao Nhất Trụ lấy làm kinh ngạc.
Đi bộ khoảng nửa giờ nữa, phía trước quả nhiên xuất hiện có một ngôi miếu thờ rách nát.
“Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi!”
Trương Tịnh gần như mệt rã rời, khi trông thấy ngôi miếu này thì phấn khích vô cùng, nhanh chân chạy về phía trước hệt như nhìn thấy khách sạn năm sao.
“Đợi đã!”
Vẻ mặt Mao Nhất Trụ bỗng trở nên nghiêm túc, vội dùng tay cản lại, đôi mắt nhìn chằm chằm ngôi miếu kia không chớp, đầy vẻ hoài nghi.
“Sao thế Mao Nhất Trụ?”
Trương Tịnh ngờ vực hỏi.
Mao Nhất Trụ mấp máy môi, lẩm bẩm: “Có gì đó không đúng lắm!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Nhìn thấy vẻ mặt này của Mao Nhất Trụ, Trương Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634820/chuong-1218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.