Chương trước
Chương sau
"Nhưng giọng nói của anh Diệp – nhân vật vô cùng tài giỏi, đã khiến nó phát hiện ra chúng ta”.

"Cũng may là tôi đuổi theo giết nó kịp thời, nhưng vì nó đã nhận được thông tin rồi nên dù sống hay chết thì thông tin cũng sẽ được truyền đi bằng phương tiện khác, có điều sẽ muộn hơn một chút”.

"Nói một cách đơn giản, thông tin của mấy người chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị mấy thứ dơ bẩn điều khiển phía sau biết được, chẳng qua là sớm hay muộn thôi!"


Trương Tịnh bị dọa đến tái mặt: "Vậy... tiếp theo chúng ta nên làm gì, hay là... hay là bây giờ chúng ta quay lại đi”.

"Đại tiểu thư, em đang nghĩ cái gì vậy?"

Mao Nhất Trụ bất lực thở dài: "Đây là khu vực cấm, nếu có thể nói thì đến đây, nói đi thì đi, vậy ngần ấy năm cũng không phải không có ai sống sót đi ra khỏi đây rồi”.

"Từ lúc chúng ta bước chân vào đây đã định trước là chúng ta không có đường lui rồi”.

"Việc tiếp theo chúng ta phải làm là gạt bỏ mọi suy nghĩ muốn rút lui, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi lên”.

"Điều quan trọng nhất là mọi người phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, đừng gây thêm rắc rối. Chỉ có như vậy mới có thể tăng thêm tỉ lệ sống sót cho chúng ta thôi!"

Câu nói vừa rồi của Mao Nhất Trụ rõ ràng là nhằm vào Diệp Vĩnh Khang, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không để ý.

Vẻ mặt này khiến Mao Nhất Trụ nghiến răng, nhưng bởi vì thực lực chênh lệch, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Anh Diệp, vì mọi người, lát nữa anh có thể kiềm chế hơn một chút được không? Coi như tôi cầu xin anh, tôi thật sự không muốn chết, tôi vẫn còn là trai tân đấy”.

"Được rồi, được rồi, tôi đảm bảo sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, tất cả nghe theo sự sắp xếp của cậu”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt này của Mao Nhất Trụ cũng không còn gì để nói nữa.

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng hơn hai tiếng, Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy đã mệt đến mức thở không ra hơi: "Mao Nhất Trụ, hay chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, tôi thực sự không thể đi được nữa”.

Thực ra Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy bình thường cũng tập thể dục, hoàn toàn không đến nỗi mới đi được hai tiếng đường núi đã mệt như vậy.

Nhưng lực hấp dẫn trong khu cấm địa này có vẻ cao hơn bên ngoài gấp nhiều lần, cộng với hai tầng áp lực tâm lý và tinh thần do những thứ khó tin vừa rồi gây ra cũng đủ khiến thể lực của hai cô gái này suy sụp theo cấp số nhân.

"Hai người cố gắng một chút, phía trước có một cái miếu, chúng ta có thể qua đêm ở đó”.

Mao Nhất Trụ vừa lấy tay che mặt nhìn về phía trước, vừa mở miệng nói.

"Qua đêm?"

Trương Tịnh ngạc nhiên nói: "Hôm nay không về sao? Trước khi lên núi không phải đã nói chúng ta quay về trong ngày...”

"Em nghĩ chúng ta có thể quay lại trong hoàn cảnh này không?"

Mao Nhất Trụ cười gượng nói: "Anh đã nghiên cứu núi Lan Đình lâu như vậy, nhưng xem ra anh đã đánh giá quá thấp sự nguy hiểm ở đây”.

"Số lượng những thứ dơ bẩn ở đây ít nhất cũng phải gấp mười lần so với dự tính của anh, ngoại trừ những thứ dơ bẩn đó... Thôi, có những thứ mọi người không cần phải biết, đi thôi, cố gắng kiên trì thêm chút nữa là đến nơi rồi”.

Mao Nhất Trụ vừa nói vừa tiếp tục dùng dao để mở đường phía trước.

Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng thản nhiên nhìn xung quanh, thấy Trần Tiểu Túy thở hổn hển, dứt khoát một tay ôm eo cô bế lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.