"Nhưng giọng nói của anh Diệp – nhân vật vô cùng tài giỏi, đã khiến nó phát hiện ra chúng ta”.
"Cũng may là tôi đuổi theo giết nó kịp thời, nhưng vì nó đã nhận được thông tin rồi nên dù sống hay chết thì thông tin cũng sẽ được truyền đi bằng phương tiện khác, có điều sẽ muộn hơn một chút”.
"Nói một cách đơn giản, thông tin của mấy người chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị mấy thứ dơ bẩn điều khiển phía sau biết được, chẳng qua là sớm hay muộn thôi!"
Trương Tịnh bị dọa đến tái mặt: "Vậy... tiếp theo chúng ta nên làm gì, hay là... hay là bây giờ chúng ta quay lại đi”.
"Đại tiểu thư, em đang nghĩ cái gì vậy?"
Mao Nhất Trụ bất lực thở dài: "Đây là khu vực cấm, nếu có thể nói thì đến đây, nói đi thì đi, vậy ngần ấy năm cũng không phải không có ai sống sót đi ra khỏi đây rồi”.
"Từ lúc chúng ta bước chân vào đây đã định trước là chúng ta không có đường lui rồi”.
"Việc tiếp theo chúng ta phải làm là gạt bỏ mọi suy nghĩ muốn rút lui, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi lên”.
"Điều quan trọng nhất là mọi người phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, đừng gây thêm rắc rối. Chỉ có như vậy mới có thể tăng thêm tỉ lệ sống sót cho chúng ta thôi!"
Câu nói vừa rồi của Mao Nhất Trụ rõ ràng là nhằm vào Diệp Vĩnh Khang, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không để ý.
Vẻ mặt này khiến Mao Nhất Trụ nghiến răng, nhưng bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634819/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.