Chương trước
Chương sau
Lời giải thích của Mao Nhất Trụ về ma quỷ là có cơ sở, hơn nữa còn dựa trên quan điểm khoa học, khiến Diệp Vĩnh Khang nghe xong cũng thấy thích thú.

"Còn cách thứ hai?"

Diệp Vĩnh Khang khoanh tay trước ngực, hứng thú hỏi.


"Anh đúng là không biết sợ là gì!"

Mao Nhất Trụ ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái đang rúc vào nhau, run sợ lẩy bẩy, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh trái ngược của Diệp Vĩnh Khang.

"Cách thứ hai là thuật điều khiển mà tôi vừa nói”.

Mao Nhất Trụ nói tiếp: "Trong dân gian có rất nhiều chuyện kỳ lạ, chẳng hạn ở nhiều nơi, động vật nuôi ở nhà đột nhiên mất kiểm soát, còn có một số mở miệng nói tiếng người, đây đều là thuật điều khiển”.

"Những thứ dơ bẩn có thể ảnh hưởng đến sóng não của con người, chắc chắn cũng có thể ảnh hưởng đến sóng não của động vật”.

"Tuy nhiên, điều khiển động vật là trình độ cơ bản nhất, ngoại trừ làm người ta sợ hãi, căn bản không gây chết người”.

"Thuật điều khiển thật sự lợi hại là có thể điều khiển các vật thể đã chết, cho dù đó là động vật chết hay người chết, đều có thể điều khiển được”.

"Các đối tượng được điều khiển căn cứ vào thứ tự có thể chia thành xác trắng sơ cấp nhất và xác đen cao cấp nhất”.

"Bản thân xác trắng không có lực sát thương, ngoài việc khiến con người sợ hãi, chức năng lớn nhất của nó đảm đương việc truyền đạt thông tin”.

"Nhiều thứ dơ bẩn chỉ có thể ở cố định một chỗ, bọn chúng sẽ điều khiển xác trắng là tai mắt của chúng, nói một cách dễ hiểu chính là xác trắng có nhiệm vụ theo dõi và mật báo”.

"Cao cấp hơn là xác đen. Xác đen và xác trắng là hai thứ hoàn toàn khác nhau”.

"Khi đạt tới cảnh giới xác đen, bất kể là sức mạnh hay tốc độ đều vượt qua khỏi sự tưởng tượng của người thường”.

"Mọi người có thể hiểu xác đen chính là những xác sống trong phim, lực chiến đấu vô cùng mạnh, biết bắt, biết cắn, biết hút máu”.

"Xác trắng chịu trách nhiệm giám sát và truyền thông tin, còn xác đen chịu trách nhiệm chiến đấu, mỗi loại đều có công việc riêng”.

Diệp Vĩnh Khang càng nghe càng thấy thú vị, lại hỏi: "Ngoài hai cái này ra thì sao?"

Mao Nhất Trụ nghe vậy thở dài một hơi: "Bên cạnh hai loại này, còn có một loại khác, chính là bậc cao nhất trong điều khiển vật”.

"Những thứ dơ bẩn có thể đạt đến cảnh giới thuật điều khiển này có thể dùng từ "lão yêu quái" để hình dung”.

"Chúng có thể biến đổi xác đen, hơn nữa còn có suy nghĩ độc lập, lực chiến đấu đạt đến mức độ kinh người”.

"Bởi vì loại này sẽ bị mọc lông dài trên khắp người trong quá trình đột biến, cho nên được gọi là xác lông”.

"Tỷ lệ xuất hiện của xác lông rất nhỏ, chỉ có điều một khi gặp phải, bất kể là ai cũng không còn khả năng sống sót!"

Hai cô gái sau khi nghe lời này vô cùng hoảng sợ, Trương Tịnh nắm chặt tay Trần Tiểu Túy, dè dặt hỏi: "Vừa nãy anh nói... lúc ban đầu, điều này có nghĩa là gì, cái xác trắng này không phải đã bị anh... "

"Xác trắng này quả thực đã bị tôi giết chết”.
Mao Nhất Trụ hít sâu một hơi, sau đó lại dùng ánh mắt vô cùng oán giận nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, sau đó chậm rãi nói: "Mục đích của nó là theo dõi ở đây, vốn dĩ nếu ban nãy mọi người nghe lời tôi, chúng ta đã không bị phát hiện”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.