Lời giải thích của Mao Nhất Trụ về ma quỷ là có cơ sở, hơn nữa còn dựa trên quan điểm khoa học, khiến Diệp Vĩnh Khang nghe xong cũng thấy thích thú.
"Còn cách thứ hai?"
Diệp Vĩnh Khang khoanh tay trước ngực, hứng thú hỏi.
"Anh đúng là không biết sợ là gì!"
Mao Nhất Trụ ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái đang rúc vào nhau, run sợ lẩy bẩy, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh trái ngược của Diệp Vĩnh Khang.
"Cách thứ hai là thuật điều khiển mà tôi vừa nói”.
Mao Nhất Trụ nói tiếp: "Trong dân gian có rất nhiều chuyện kỳ lạ, chẳng hạn ở nhiều nơi, động vật nuôi ở nhà đột nhiên mất kiểm soát, còn có một số mở miệng nói tiếng người, đây đều là thuật điều khiển”.
"Những thứ dơ bẩn có thể ảnh hưởng đến sóng não của con người, chắc chắn cũng có thể ảnh hưởng đến sóng não của động vật”.
"Tuy nhiên, điều khiển động vật là trình độ cơ bản nhất, ngoại trừ làm người ta sợ hãi, căn bản không gây chết người”.
"Thuật điều khiển thật sự lợi hại là có thể điều khiển các vật thể đã chết, cho dù đó là động vật chết hay người chết, đều có thể điều khiển được”.
"Các đối tượng được điều khiển căn cứ vào thứ tự có thể chia thành xác trắng sơ cấp nhất và xác đen cao cấp nhất”.
"Bản thân xác trắng không có lực sát thương, ngoài việc khiến con người sợ hãi, chức năng lớn nhất của nó đảm đương việc truyền đạt thông tin”.
"Nhiều thứ dơ bẩn chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634818/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.