Chỉ có điều, làm thế nào mà một xác khô có thể tự di chuyển?
"Hôm nay chúng ta cũng coi như là gặp may, thoát một kiếp”.
Mao Nhất Trụ ngồi xụi lơ trên mặt đất, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: "Thứ này bị một thứ dơ bẩn nào đó nhập vào, nên ban nãy mới cử động được”.
"Cũng may là chiếc đinh trấn hồn của tôi đã kịp thời đánh trúng, hơn nữa thứ này cấp bậc không cao, chỉ là xác trắng cấp thấp nhất, nếu không chờ nó đi thêm một lát nữa, mấy người chúng ta coi như xong đời”.
"Xác trắng?"
Trương Tịnh tò mò hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Mao Nhất Trụ không lập tức trả lời ngay, mà là nhướng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Anh hiểu biết sâu rộng, chắc đã từng nghe nhắc đến rồi nhỉ?"
Lúc hỏi câu này, giọng điệu và ánh mắt của Mao Nhất Trụ hơi bất mãn, mang theo vẻ khiêu khích và oán giận, rõ ràng là lại trách Diệp Vĩnh Khang vừa nãy không nghe theo lệnh.
"Chưa”.
Diệp Vĩnh Khang thành thật trả lời.
Tuy còn trẻ nhưng anh quả thực đã trải qua rất nhiều chuyện và cũng đã thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ khó tin.
Nhưng anh chưa bao giờ nghe về thứ mà Mao Nhất Trụ vừa nói.
"Biết thì tốt, không quan tâm đến bản thân cũng phải quan tâm tới mọi người, tôi biết anh rất có năng lực, xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng phó được, nhưng anh giỏi không đồng nghĩa với việc tất cả chúng tôi đều giỏi!"
Mao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634817/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.