Chương trước
Chương sau
Bốp!

Điện thoại trượt khỏi tay Từ Viễn Chí rồi rơi xuống, kêu bốp một tiếng trên mặt đất.

Không khí bên trong phòng giống như bị rút cạn chỉ trong nháy mắt.

Tất cả mọi người đều đứng ngây ra tại chỗ như bị điểm huyệt.


Phịch!

Từ Viễn Chí là người đầu tiên phản ứng lại, quỳ phịch trên mặt đất: “Anh Diệp, tôi sai rồi, cho tôi…”

Choang!

Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã tiện tay nhấc một cái bát sứ trên mặt bàn lên rồi ném mạnh về phía đầu của đối phương.

“Chưa gì đã quỳ xuống cầu xin, chưa gì đã dập đầu nhận sai, mẹ kiếp, còn chút thể diện nào không hả?”

Diệp Vĩnh Khang thật sự không nghĩ ra nổi tại sao đám người này lại đều có tính cách như vậy, mỗi lần trước khi gặp chuyện đều vênh váo hống hách, sự việc xảy ra rồi lại lập tức quỳ xuống khấu đầu cầu xin, con mẹ nó, ngay cả lời thoại cũng y như đúc.

“Cái thứ chó má, anh nghe kỹ đây cho tôi!”

Lúc này sự nhẫn nại của Diệp Vĩnh Khang cũng mất đi kha khá, anh trừng mắt nhìn đối phương rồi phẫn nộ nói: “Hôm nay tôi tới đây vốn dĩ chẳng có chuyện gì liên quan tới anh, là anh cứ nhất định muốn tự chuốc hoạ vào thân”.

“Mẹ kiếp, vừa nãy anh đã nói gì? Vả nát miệng tôi à?”

“Được, để tôi cho anh được toại nguyện!”

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa giơ tay ra túm lấy tóc của đối phương, tay còn lại cầm lấy một chai rượu từ trên mặt bàn, đập mạnh lên miệng của đối phương.

Chai rượu vỡ nát trên miệng của Từ Viễn Chí, khoang miệng máu thịt lẫn lộn chỉ trong nháy mắt, răng còn rớt cả xuống đất.

Ưm ưm…

Từ Viễn Chí phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát.

“Ban nãy nói gì cơ? Muốn tôi nhảy từ trên này xuống dưới à?”

Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục trừng mắt nhìn đối phương, phẫn nộ gầm lên.

Từ Viễn Chí sợ tới mức tiểu cả ra quần, trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng rên ư ử đầy đau khổ.

Diệp Vĩnh Khang không nói thêm lời nào, túm lấy vạt áo phía sau cổ của đối phương rồi lôi thẳng về phía cửa sổ.

“Cậu Diệp, tha cho cậu ta một mạng đi!”

Lão phu nhân nhà họ Trần hoàn hồn trở lại trong sự chấn động, vội vàng hô lên.

“Tha cái con khỉ!”

Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không bận tâm, tiện tay mở cửa sổ ra, tay còn lại không quan tâm tới sự vùng vẫy và gào khóc của Từ Viễn Chí, thẳng thừng ném hắn xuống dưới giống như quăng một túi rác.

Bộp!

Mấy giây sau, bên dưới vang lên một tiếng động giống như vật nặng đáp đất.
Tất cả mọi người đều sợ ngu người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.