“Tôi nói một lần cuối cùng, những kẻ trực tiếp hoặc gián tiếp từng bắt nạt Trần Tiểu Tuý khi trước đứng dựa vào tường cho tôi, nếu như ai không chủ động mà để tôi tra ra thì tội sẽ nặng hơn một bậc!”
Diệp Vĩnh Khang trầm mặt quát tháo đám người trong phòng.
Phịch!
Trần Sương là người đầu tiên quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Cậu Diệp, tôi sai rồi…”
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tung một cú đá thật mạnh nhắm thẳng lên đầu đối phương, tiếp đó thì xông lên trước túm chặt lấy cổ cô ta rồi nhấc bổng lên, trừng mắt nhìn đối phương, phẫn nộ gầm lên: “Con mẹ nó, tôi bảo cô đứng dựa vào tường chứ không bảo cô quỳ xuống!”
“Còn nữa, ban đầu chèn ép Trần Tiểu Tuý, cô là người nhiệt tình nhất nhỉ, hôm nay tôi sẽ bắt cô phải trả giá!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ nắm đấm lên thụi thẳng vào bắp đùi của đối phương.
Rắc!
Á!
Cùng với tiếng xương gãy nát và tiếng thét thảm thiết, bên đùi của Trần Sương lõm sâu xuống một khoảng lớn chỉ trong nháy mắt, xương một bên chân gãy nát vụn đã khẳng định một sự thật rằng cô ta sẽ tàn phế nửa đời còn lại.
Có điều như thế vẫn chưa xong, đối với Diệp Vĩnh Khang, tầm quan trọng của Trần Tiểu Tuý trong lòng anh cũng chỉ xếp sau Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân mà thôi.
Đám chó má này khi trước ức hiếp Trần Tiểu Tuý thảm thương như vậy, mà ban nãy vẫn còn tiếp tục mỉa mai chế giễu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634793/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.