Lúc này Trần Lệ Bình bỗng lớn tiếng nói: “Anh ta cũng chỉ là gặp may thôi, mấy người ngẫm lại xem, một tên nhà quê như anh ta thì có bản lĩnh gì mà chỉ dùng một cuộc điện thoại là có thể khiến tập đoàn nhà họ Triệu rơi vào bước đường này chỉ trong vòng ba phút?”
“Đây cũng chỉ là chuyện trùng hợp thôi, thật ra chuyện này không liên quan đến thằng nhà quê này, mọi người đừng để bị anh ta hù dọa!”
Cô ta vừa dứt lời, đám người nhà họ Trần đang định quỳ xuống cầu xin tha thứ đều sững lại.
Suy đi nghĩ lại một hồi, chuyện này có vẻ giống như lời Trần Lệ Bình nói.
Người đàn ông này còn quá trẻ, vẻ ngoài tầm thường, mặc toàn đồ rẻ tiền sao có thể có bản lĩnh này chứ?
Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
“Ha ha, có tin hay không là tự các người quyết định, dù sao cơ hội cũng chỉ có một lần này thôi”.
Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang khẽ nhếch lên, cười nhạt nói.
“Tôi tin, tôi tin, anh Diệp không thích phô trương, Triệu Hưng Minh tôi tâm phục khẩu phục, chỉ cần anh và Tiểu Túy có thể cho tôi một cơ hội thì muốn tôi làm gì cũng được!”
Chỉ có Triệu Hưng Minh là hoàn toàn tin tưởng chuyện này không chút nghi ngờ.
Bởi vì hắn biết chuyện này không thể trùng hợp.
Tập đoàn nhà họ Triệu như một chiếc tàu chiến tung hoành ngược xuôi suốt mười mấy năm, trải qua vô số gió to sóng lớn vẫn sừng sững không ngã, ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634788/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.