Trần Lệ Bình tức giận nói: “Thằng nhà quê như anh đừng giả bộ nữa, anh cũng ngầu lắm, có giỏi thì anh cũng khiến công ty nhà A Chí của tôi cũng phá sản đi!”
“Ngu đần, đừng tưởng gặp may một lần là hay, nếu hôm nay anh không làm cho công ty nhà A Chí phá sản thì anh phải quỳ gọi tôi một tiếng tổ tông!”
“A Chí, anh nói có đúng không?”
Trần Lệ Bình ngông nghênh nói xong, còn nghiêng đầu nói với Từ Viễn Chí bên cạnh.
Từ Viễn Chí chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu “con mẹ nhà cô”.
Con đàn bà ngu xuẩn này cứ luôn mồm phá sản phá sản, chẳng lẽ cô ta không biết người làm ăn ghét nhất là hai chữ này sao?
Trên mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn nở nụ cười nhạt, lần này anh không gọi điện thoại, chỉ lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Không biết tại sao, Từ Viễn Chí nhìn thấy nụ cười này của đối phương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thấp thỏm.
“Anh đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”
Từ Viễn Chí không nhịn được hỏi một câu, ánh mắt lướt qua Triệu Hưng Minh vẫn đang quỳ bịch bịch dập đầu ngoài cửa.
Diệp Vĩnh Khang nghịch điện thoại di động, nhìn người đối diện nheo mắt nói: “Gửi cho một đàn em ở Trung Đông, tôi bảo cậu ta lập tức ngưng hợp tác với nhà họ Từ các người”.
Nghe thấy vậy, Từ Viễn Chí sững sờ, ngay sau đó đột nhiên cười lớn: “Đồ ngu đần nhà anh, anh có biết dầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634789/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.