Chương trước
Chương sau
Rất rõ ràng, Triệu Hưng Minh muốn thông qua cách này để đánh thức đám ngu ngốc bị bốn chữ con dấu danh dự làm cho mê muội.

Để bọn họ biết ai mới là nhân vật chính ngày hôm nay.

Quả nhiên, lời nói của Triệu Hưng Minh khiến mọi người sững sờ, tất cả đều tập trung sự chú ý về phía Diệp Vĩnh Khang, vừa nhìn cách ăn mặc rẻ tiền của anh, vừa tò mò muốn biết anh sẽ trả lời thế nào.


“Hợp tác thì bỏ đi”.

Diệp Vĩnh Khang bình bĩnh đáp: “Chuyện tôi làm, anh không hợp tác nổi đâu”.

“Ồ? Vậy anh Diệp có tiện nói rõ anh đang làm chuyện lớn gì không?”

Triệu Hưng Minh tỏ vẻ tò mò, nhưng trong lòng lại đang giễu cợt, thầm nghĩ đã giả vờ thì hôm nay sẽ không để Diệp Vĩnh Khang có đường lui.

“Cụ thể à? Để tôi nghĩ xem nên biểu đạt thể nào đã”.

Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương, như thể anh thật sự không biết nên biểu đạt như thế nào.

Anh là Điện Chủ của Điện Long Thần, là hầu quân tướng nước Long Hạ, là siêu sát thủ đứng đầu danh sách sát thủ của thế giới, anh cũng sở hữu các công ty thuộc nhiều ngành khác nhau.

Vì vậy, có lúc anh cũng không biết rốt cuộc mình có thân phận gì.

“Hiện giờ tôi không có việc làm, cứ coi như là người thất nghiệp đi”.

Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một thân phận phù hợp nhất với mình.

Từ khi trở về nước Long Hạ, anh quả thực không có bất kỳ ngành nghề cụ thể nào, cuộc sống hằng ngày của anh là làm việc nhà và trông con, sau đó uống trà đọc sách, nếu chán quá thì ra ngoài đi dạo, cũng đúng là thất nghiệp thật.

“Ha ha ha, anh Diệp thật hài hước, sao anh có thể là người thất nghiệp được chứ?”

Triệu Hưng Minh cười lớn, không chịu buông tha: “Nói thế này nhé, bây giờ trong tay tôi có một khoản vốn hơn ba tỷ tệ”.

“Không biết phía anh Diệp có thể dành ra bao nhiêu tiền, chúng ta có thể cùng hợp lực và vốn rồi làm một cuộc làm ăn lớn”.

Triệu Hưng Minh đã quyết định hôm nay không thể để Diệp Vĩnh Khang có đường lui.

“À... chuyện này... tôi cũng không biết cụ thể tôi có bao nhiêu tiền”.

Câu nói này của Diệp Vĩnh Khang là nói thật, tài sản và công ty anh nắm giữ quả thực quá nhiều.

Mà những chuyện này đều là Sử Nam Bắc giúp anh xử lý, mặc dù anh đã thành lập ngân hàng Kim Kỳ để tập trung quản lý tiền bạc.

Nhưng ngân hàng Kim Kỳ cũng có hàng nghìn chi nhánh trên thế giới, chỉ riêng ở nước Long Hạ cũng đã có đến hai ba trăm chi nhánh.

Dòng tiền chảy vào mỗi ngày nhiều vô kể, vì vậy Diệp Vĩnh Khang quả thực không thể ước lượng được mình có bao nhiêu tiền.

Thấy mọi người có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, Diệp Vĩnh Khang nói thêm: "Bây giờ trên người tôi có khoảng sáu trăm tệ”.

“Ha ha ha!”

Nghe vậy, mọi người đều không kiềm chế được mà cười phá lên.

Lúc này, tình hình trong phòng lại có chuyển biến ngược.
Diệp Vĩnh Khang dựa vào con dấu danh dự, vừa nhận được sự tiếp đãi tôn kính của mọi người, nhưng lại bị Triệu Hưng Minh đánh bật trở lại nguyên hình trong vài câu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.