Chương trước
Chương sau
Mọi người cũng nhận ra rằng cho dù có con dấu danh dự thì cũng có ý nghĩa gì chứ?

Chẳng qua chỉ là đột nhiên gặp may mà thôi, suy cho cùng vẫn chỉ là tên nhà quê trên người chỉ có mấy trăm tệ.

“Tiểu Túy, em có mắt nhìn người thật đấy”.


Triệu Hưng Minh lại hướng mũi dùi về phía Trần Tiểu Túy, chế nhạo: “Lúc đầu em từ chối anh, anh còn nghĩ để xem sau này em sẽ tìm người đàn ông thế nào”.

“Hôm nay coi như anh được mở mang tầm mắt rồi, người đàn ông em chọn quả thực rất tài giỏi, lại là chủ nhân của con dấu danh dự”.

“Anh góp ý cho em, hai người hãy về lập bàn thờ ở phòng khách, sau đó đặt con dấu danh dự lên đó, mỗi ngày dâng ba nén hương”.

“Mặc dù thứ này không thể coi như cơm để ăn, nhưng dù cũng là món ăn tinh thần của hai người, ha ha ha!”

“Ha ha ha, đúng vậy, món ăn tinh thần!”

“Hai người họ đều là thánh nhân, dựa vào món ăn tinh thần cũng có thể no bụng, người thường chúng ta không giống vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào tiền bạc, thật tầm thường biết bao, ha ha ha!”

“Ăn nói cẩn thận, đừng lấy con dấu danh dự ra giễu cợt!”

Trần Quảng hạ giọng quát.

Là một binh lính ưu tú của chiến khu Thiên Hải, tình cảm của cậu ta đối với con dấu danh dự khác với mọi người, cậu ta quyết không cho phép người khác giễu cợt con dấu danh dự.

Thấy Trần Quảng không vui, Triệu Hưng Minh lúc này mới ngừng việc lấy con dấu danh dự ra làm trò đùa.

Đối mặt với loại chế nhạo này, mặc dù trong lòng Diệp Vĩnh Khang không so đo với đám người ngu ngốc đó, nhưng anh cũng không phải là người tốt.

Sau khi nhẫn nại đợi Triệu Hưng Minh nói xong, anh mới quay đầu lại, nhìn Trần Tiểu Túy cười nói: “À, anh muốn nói với em rằng anh cảm thấy người nào đó cũng khá tốt đấy”.

“Những gì em làm lúc trước quá vội vàng, em không nên vứt thẳng đi, giữ lại làm lốp xe dự phòng tốt biết bao”.

Trần Tiểu Túy cười nói: “Đừng nhắc nữa, nói đến chuyện này em lại thấy hối hận. Nếu lúc trước em bình tĩnh một chút, giữ lại làm lốp dự phòng thì bây giờ chúng ta đã không nghèo đến mức này, còn phải dựa vào món ăn tinh thần để sống qua ngày”.

“Ha ha, trên đời này lại không có thuốc hối hận chứ! Lốp dự phòng em vứt đi được người khác nhặt về làm bảo vật rồi, ha ha ha!”

Diệp Vĩnh khang cười lớn.

Nhưng bầu không khí trong phong bao giảm xuống mức đóng băng ngay lập tức.

Sắc mặt Triệu Hưng Minh tối sầm lại, lần này hắn không nhẫn nhịn nổi nữa, tức giận đập bàn mắng chửi: “Câm miệng cho tôi, các người là cái thá gì mà dám nói năng lung tung trước mặt tôi chứ!”

Đối mặt với Triệu Hưng Minh vừa tức giận vừa xấu hổ, Diệp Vĩnh Khang vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cười nói: "Tôi nhắc đến tên anh sao?"

“Ồ, thật xin lỗi, giờ tôi mới nhớ ra trước đây anh cũng từng bị Tiểu Túy đá, thực ra chúng tôi đang nói đến một người khác”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Trần Tiểu Túy cũng cười: “Xin lỗi sếp Triệu, bởi vì số người từng bị tôi đá cũng hơi nhiều, cho nên lúc nãy mới không nhận ra anh cũng từng bị tôi đá, anh đừng hiểu nhầm”.
Gân xanh trên trán Triệu Hưng Minh hiện rõ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.