Chương trước
Chương sau
Đối với mỗi một người Thiên Hải, con dấu danh dự này là một thứ giống như thánh vật.

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, thứ đồ chơi này cũng chỉ là một khối đồng thau, vừa không thể ăn lại cũng không thể ngắm, mang trên người còn ngại phiền toái.

Vốn anh cũng chẳng muốn giữ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng thành khẩn của Nhậm Thiên Nguyên cũng không thể từ chối.


Không ngờ lúc này lại là thứ có ích.

“Diệp Vĩnh Khang, cậu đang cố tình hãm hại nhà họ Trần chúng tôi à?”

Trần Sương định thần lại, tức giận hét lớn với Diệp Vĩnh Khang: “Vừa nãy thì cầm ra mấy hộp thuốc lá không biết từ đâu ra mà cứ khăng khăng là loại thuốc cung cấp cho chiến khu Thiên Hải”.

“Vậy thì đã đành, nhưng cậu biết ngụy tạo con dấu danh dự sẽ có hậu quả thế nào không?”

Sau khi nói xong, cô ta lại chĩa mũi dùi vào Trần Tiểu Túy: “Trần Tiểu Túy à Trần Tiểu Túy, đừng tưởng chị không biết những thứ này đều là một tay em sắp xếp”.

“Lần này lấy cớ chúc thọ bà nội để quay về, thật ra là muốn đẩy nhà họ Trần vào trong hố lửa, kẻ thâm sâu như em thật sự quá ác độc!”

“Bà nội, cháu đề nghị lập tức chính thức gạch tên con đàn bà ác độc này khỏi gia phả nhà họ Trần!”

“Phủi sạch hoàn toàn quan hệ với nó, nếu không thì chuyện làm giả con dấu danh dự này cũng đủ để nhà họ Trần lụn bại không thể gượng dậy!”

Trần Sương vừa dứt lời, mọi người nhao nhao phụ họa.

“Đúng, loại người như vậy không xứng ở lại nhà họ Trần chúng ta!”

“Làm vậy quá ác độc, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!”

“Thôi xong rồi, lỡ mà chuyện này truyền ra ngoài, bên chiến khu Thiên Hải mà truy cứu thì nhà họ Trần chúng ta xong đời rồi!”

Mọi người mỗi người một câu như thể ông trời sắp sụp xuống, cả căn phòng nhất thời loạn như một nồi cám lợn.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đám người ngu xuẩn đang hoảng loạn như bị lửa đốt đến mông, không chỉ không nổi giận mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng buồn cười, như đang xem một đám hề đang biểu diễn.

Reng reng…

Đúng lúc này chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên, nhìn lướt qua màn hình hiển thị, vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang thoáng trở nên nghiêm túc.

Đây là dãy số chuyên dụng của Điện Long Thần, chỉ cần là dùng số này gọi tới thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.

“Tiểu Túy, em ứng phó ở đây trước, anh đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại”.

Diệp Vĩnh Khang báo với Trần Tiểu Túy rồi thản nhiên cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.

Anh tin tưởng Trần Tiểu Túy có năng lực giải quyết tốt chuyện này.

“Anh đứng lại cho tôi, muốn chạy hả, không có cửa đâu!”

Trần Lệ Bình nhảy phắt lên như thể bị người ta giẫm phải đuôi, còn muốn xông qua ngăn cản Diệp Vĩnh Khang.

“Không muốn chịu đau đớn thì tốt nhất đừng làm loạn!”

Trần Tiểu Túy đột nhiên đứng lên đưa tay ngăn Trần Lệ Bình lại, lạnh lùng mắng: “Cô dựa vào đâu mà bảo con dấu danh dự này là giả?”
Vừa nãy Diệp Vĩnh Khang lấy con dấu danh dự ra Trần Tiểu Túy chỉ cảm thấy hơi giật mình, nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.