Chương trước
Chương sau


Một người trong số đó nhìn thấy những vết đỏ tươi trên chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết, không khỏi lẩm bẩm.

Những người còn lại cũng tỏ ra tò mò khi nhìn thấy vết ấn đỏ rực kia.

Trông giống như một loại hoa văn nào đó, lại giống như một loại chữ nào đó, nói chung là một hình dạng rất kỳ lạ.


"Con dấu danh dự!"

Lúc này, người đàn ông có sự hiểu biết tương đối rộng đã nhận ra đông trùng hạ thảo Xích Huyết lúc nãy, đột nhiên hô lên một tiếng.

"Cái gì, con dấu danh dự ư?"

Nghe được bốn chữ này, sắc mặt của mọi người đột nhiên thay đổi!

"Đúng, chính là con dấu danh dự!"

Người đàn ông đeo kính vừa nuốt nước bọt, vừa chỉ vào vết mực đỏ tươi, nói: "Đây là chữ tiểu tiện, rất khác với chữ giản thể, nó là chữ viết ở thời Chiến Quốc!"

"Chỉ có điều...”

Người đàn ông đeo kính nói xong, lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nhìn Diệp Vĩnh Khang lớn tiếng: "Cậu thật to gan, còn dám làm giả con dấu danh dự, có biết hậu quả là gì không hả?"

Khi mọi người nghe thấy bốn chữ "con dấu danh dự", mặt biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Tên khốn này, mau cầm lấy thứ đồ này cút đi, cút xa càng tốt!"

"Cậu muốn hại chết chúng tôi à?"

"Làm giả con dấu danh dự là phạm tội chết!"

Ngay cả lão phu nhân cũng bị dọa tới mức vội vàng lui về phía sau, kinh hãi nói: "Cầm đi đi, nhanh cầm thứ đó đi đi, tôi không thấy gì cả, tôi không biết gì hết!"

Lúc này đám người Trần Sương, Trần Lệ Bình, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến việc vu khống Diệp Vĩnh Khang, trên mặt chỉ còn lại sự sợ hãi và kinh hoàng.

Thật ra cũng khó trách mọi người có phản ứng như thế.

Bởi vì đối với người dân thành phố Thiên Hải mà nói, bốn chữ "con dấu danh dự" đã trở thành một loại sùng bái và tôn kính như các nước phương Tây với thượng đế.

Đó là thứ quý giá và vinh dự nhất của chiến khu Thiên Hải!

Trong toàn bộ chiến khu Thiên Hải, chỉ có ba con dấu danh dự.

Để có tư cách nắm giữ con dấu danh dự thì vô cùng khắc nghiệt, phải lập được những công lao hiển hách, hoặc có đủ bản lĩnh khiến cả chiến khu kính nể.

Nhân tài ẩn mình trong chiến khu Thiên Hải nhiều vô kể, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai đủ tư cách để có được con dấu danh dự.

Tóm lại, con dấu danh dự là một tín ngưỡng và vật tổ tối cao với người dân Thiên Hải!

Nhưng bây giờ, lại có người dám làm giả con dấu danh dự!

Một khi tội này bị chụp xuống đầu, tên thất bại to gan lớn mật này bị chém nghìn nhát cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu chẳng may không để ý bị liên lụy vào sự việc này, sợ rằng cả nhà họ Trần cũng sẽ bị họa ngập đầu!

Bầu không khí của căn phòng bị đè nén đến cực điểm.

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán mọi người.

Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất bình tĩnh, nghi ngờ hỏi: "Vật này biết cắn người à? Sao mọi người lại căng thẳng như vậy?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.