Chương trước
Chương sau
Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng không hiểu gì.

Với những gì cô ấy biết về Diệp Vĩnh Khang, anh sẽ không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy.

Nhưng nhìn con dấu đó, quả thật quá...

Trong tiếng cười chế giễu của đám đông, sắc mặt lão phu nhân cũng u ám đến cực điểm, bà ta không đưa tay nhận lấy thứ tưởng như phế phẩm kia.


"Bà nội, không phải cháu nhiều chuyện đâu, nhưng bà xem kìa”.

Trần Sương nhất định sẽ không để cho cơ hội như vậy trôi qua, vội vàng bày ra vẻ mặt phẫn nộ: "Đây không phải là chuyện có tiền hay không, cho dù không có tiền cũng có thể có tâm chút chứ?"

"Một kẻ ở tầng lớp dưới đáy xã hội với mức lương hai ba nghìn tệ một tháng, không thể mua được những thứ đắt tiền thì mọi người đều có thể hiểu”.

"Nhưng món quà một nghìn tệ hay vài trăm tệ mà cũng không mua được sao?"

"Không mua được hoàng kim mã não, nhưng ít nhất cũng phải được cây trâm bạc chứ”.

"Thứ đồng thau phế liệu như thế này còn không được gói ghém lại gì cả... Diệp Vĩnh Khang, cậu coi thường bà nội đến thế sao, hay nói cách khác, có người nào đó bắt cậu làm ra chuyện này, cố ý tới để chọc tức bà nội đúng không?"

Lời nói của Trần Sương có thể nói là cực kỳ ác ý, đưa thẳng Trần Tiểu Túy vào tròng.

Khuôn mặt lão phu nhân u ám đến mức sắp nhỏ nước ra ngoài.

Bầu không khí trong căn phòng cũng bị đè nén đến cực điểm.

Trần Tiểu Túy nhéo chặt lòng bàn tay, nhất thời cũng không biết nên nói gì, bởi vì thứ mà Diệp Vĩnh Khang lấy ra quả thực hơi...

Ngay khi trận bão tố này sắp ập đến, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trần Sương với một ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, nhưng áp lực đáng sợ.

"Cậu trừng mắt nhìn tôi làm...”

Ngay lúc Trần Sương định nổi nóng với Diệp Vĩnh Khang, vừa lúc lời nói thốt ra, cô ta đột nhiên cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào!

Ánh mắt của anh rõ ràng không hung tàn cũng không thô bạo, nhưng không biết vì lý do gì, khi ánh mắt của Trần Sương chạm phải ánh mắt kia, cô ta đột nhiên cảm thấy toàn bộ lồng ngực của mình bị đè ép không thể chịu nổi, giống như bị ai đó đè một tảng đá lên, ngay cả việc hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi vô căn cứ, như thể giây tiếp theo sẽ là ngày tận thế.

"Vĩnh Khang...”

Trần Tiểu Túy vội vàng bước tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.

Cô ấy quá hiểu Diệp Vĩnh Khang, rất rõ khi Diệp Vĩnh Khang dùng ánh mắt này là có nghĩa là gì.

Diệp Vĩnh Khang chỉ nhìn chằm chằm Trần Sương vài giây, mới khẽ thở ra một hơi và thu lại sát khí vừa bắn ra.

Diệp Vĩnh Khang là người không dễ nổi giận.

Đương nhiên, không dễ dàng so đo với một con rệp.

Nhưng con rệp này quá ầm ỹ, hết lần này đến lần khác.

Ngoại trừ Trần Tiểu Túy, không ai trong phòng có thể ngờ được rằng, Trần Sương mới từ quỷ môn quan trở về.

"Chuyện của cô, tôi sẽ nói sau".

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói, nếu như không phải để ý tới cảm nhận của Trần Tiểu Túy thì e là lúc này đầu của Trần Sương đã không còn ở trên cổ.

"Bà nội, tôi và Tiểu Túy không muốn nói dối bà, bởi vì không đủ thời gian, chúng tôi thực sự không kịp chuẩn bị quà cho bà”.

"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi và Tiểu Túy không tôn trọng bà. Con dấu này là thành ý của tôi và Tiểu Túy”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.