Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng không hiểu gì.
Với những gì cô ấy biết về Diệp Vĩnh Khang, anh sẽ không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy.
Nhưng nhìn con dấu đó, quả thật quá...
Trong tiếng cười chế giễu của đám đông, sắc mặt lão phu nhân cũng u ám đến cực điểm, bà ta không đưa tay nhận lấy thứ tưởng như phế phẩm kia.
"Bà nội, không phải cháu nhiều chuyện đâu, nhưng bà xem kìa”.
Trần Sương nhất định sẽ không để cho cơ hội như vậy trôi qua, vội vàng bày ra vẻ mặt phẫn nộ: "Đây không phải là chuyện có tiền hay không, cho dù không có tiền cũng có thể có tâm chút chứ?"
"Một kẻ ở tầng lớp dưới đáy xã hội với mức lương hai ba nghìn tệ một tháng, không thể mua được những thứ đắt tiền thì mọi người đều có thể hiểu”.
"Nhưng món quà một nghìn tệ hay vài trăm tệ mà cũng không mua được sao?"
"Không mua được hoàng kim mã não, nhưng ít nhất cũng phải được cây trâm bạc chứ”.
"Thứ đồng thau phế liệu như thế này còn không được gói ghém lại gì cả... Diệp Vĩnh Khang, cậu coi thường bà nội đến thế sao, hay nói cách khác, có người nào đó bắt cậu làm ra chuyện này, cố ý tới để chọc tức bà nội đúng không?"
Lời nói của Trần Sương có thể nói là cực kỳ ác ý, đưa thẳng Trần Tiểu Túy vào tròng.
Khuôn mặt lão phu nhân u ám đến mức sắp nhỏ nước ra ngoài.
Bầu không khí trong căn phòng cũng bị đè nén đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634764/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.