Chương trước
Chương sau
“Anh muốn dùng cách cực đoan này để khiến chúng tôi thấy băn khoăn lo lắng, từ đó anh đạt được mục đích”.

“Nhưng tài khôn vặt này của anh không có tác dụng với tôi đâu, hôm nay tôi sẽ đánh cược với anh”.

“Nếu anh thật sự có thẻ lấy quà ra, Triệu Hưng Minh tôi sẽ là người đầu tiên tự tát vào mặt mình”.

“Nhưng nếu anh không lấy ra được, anh phải quỳ xuống đất, dập đầu và gọi tôi là tổ tông!”


Nghe Triệu Hưng Minh nói những lời này xong, mọi người mới chợt hiểu ra, thì ra Diệp Vĩnh Khang lại có ý định này!

“A Minh, anh thật lợi hại!”

Trần Sương vô cùng sùng bái nhìn Triệu Hưng Minh: “Nếu không có anh, thiếu chút nữa chúng em bị tên tầm thường bẩn thỉu này lừa vào tròng”.

Sau khi nói xong, cô ta quay đầu cười khẩy với Diệp Vĩnh Khang: “Thằng nhà quê kia, còn ngây ra làm gì, quà đâu? Hay là quỳ thẳng xuống đất kêu tổ tông luôn đi?”

“Đúng vậy, quà đâu, mau lấy ra!”

“Quỳ xuống gọi tổ tông đi, thằng nhà quê!”

Một đám người châm chọc như muốn lăng trì Diệp Vĩnh Khang.

“Vĩnh Khang...”

Trần Tiểu Túy lo lắng đến mức nắm chặt vạt áo của Diệp Vĩnh Khang.

Nếu ở dịp khác thì không sao, với thân phận và năng lực của Diệp Vĩnh Khang, dù tùy tiện nhổ một cọng tóc cũng sẽ đánh chết đám người này.

Nhưng đây là lễ mừng thọ của bà nội, Trần Tiểu Túy rất lo lắng, nếu cứ dồn ép Diệp Vĩnh Khang, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

Trần Tiểu Túy nhất định là có oán hận nhà họ Trần nhưng chưa tới mức đuổi tận giết tuyệt đối phương, dù sao thì trong người cũng chảy chung một dòng máu.

“Ha ha...”

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, chậm rãi đứng dậy, vừa cười khanh khách đi về phía lão phu nhân vừa vươn tay lấy con dấu danh dự Thiên Hải mà hôm nay tiện tay nhét vào túi quần.



"Bà nội, sinh nhật vui vẻ”.

Diệp Vĩnh Khang lấy từ trong túi ra một con dấu, mỉm cười rất lễ phép hai tay đưa tới trước mặt lão phu nhân.

Mọi người đều sững sờ.

Bản thân lão phu nhân cũng bối rối: "Đây là gì?"

Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp nói, Trần Lệ Bình đột nhiên ôm bụng cười lớn: "Đây chính là quà mừng thọ của anh hả?"

"Ha ha ha, thứ này... anh nhặt trộm nó từ bãi phế liệu à?”

"Không được, không được, không được rồi, buồn cười chết mất, còn tưởng tài giỏi thế nào, ha ha ha ha ha!"

Những người khác cũng bật cười ha ha.

Bởi vì con dấu đó quả thật trông rất giống đồ bỏ đi, chỉ to bằng nửa bàn tay, đúc bằng đồng thau, dáng vẻ vô cùng tầm thường, thứ đồ này xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của lão phu nhân khiến người ta cười ra nước mắt.

"Vĩnh Khang...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.