Chương trước
Chương sau
“Nhưng chị coi thường chúng tôi cũng được, sao lại là bà nội chứ? Dù sao bà cũng là trưởng bối của chị đó, chị đối xử với bà như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

“Còn nữa, nếu chuyện này truyền ra ngoài, để cho mọi người biết vào ngày sinh nhật bà nội lại có một đứa cháu gái ngay cả quà cũng không chuẩn bị, người ta sẽ nghĩ như thế nào đây?”

“Bà nội tuổi đã cao, đã lo nghĩ và lao lực nhiều vì nhà họ Trần chúng ta, chị không những không biết ơn mà còn muốn bà bị người khác chê cười sao?”


“Trần Tiểu Túy, cô có ý gì?”

“Đúng thế, thật quá đáng!”

“Chưa từng thấy ai như vậy!”

“Lập tức đuổi cô ta ra ngoài, nhà họ Trần không chào đón loại người như thế!”

“Cứ thẳng tay loại bỏ tên cô ta ra khỏi gia phả nhà họ Trần, loại người như thế không xứng được viết tên vào gia phả nhà họ Trần chúng ta!”

Cả đám người lập tức nhao nhao giậu đổ bìm leo.

Trần Tiểu Túy căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, bởi vì chuyện này đúng là cô ấy sai, cho nên dù cô ấy có sáng suốt đến đâu cũng khó lòng ứng phó với trường hợp trước mặt.

“Mấy người ồn ào gì thế hả?”

Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Diệp Vĩnh Khang, anh bắt chéo chân, miệng ngậm tăm, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mọi người một lượt rồi thản nhiên nói: “Tôi có nói chúng tôi không chuẩn bị quà sao?”

“Tiểu Túy là người thế nào chứ, có thể vội vàng tới chúc thọ bà nội mà không chuẩn bị quà à?”

“Ngay cả tình huống thực tế ra sao mấy người cũng không biết mà đã náo loạn như vậy”.

“Có phải trong lòng của mỗi một người các người có nhiều dơ bẩn nên mới luôn nghĩ xấu xa về người khác như vậy không?”

Diệp Vĩnh Khang lập tức chọc giận mọi người.

Trần Lệ Bình tức giận trừng mắt nói: “Chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Nếu không anh mang quà ra đây cho chúng tôi xem đi?”

“Đúng, để xem có món quà gì đây?”

“Dù sao cũng đừng là thẻ ngân hàng, bà nội không thiếu tiền, hơn nữa vật này ai cũng có, đừng lấy đại một vật nào đó đến đây”.

Có người lo lắng Trần Tiểu Túy cầm thẳng thẻ ngân hàng ra đưa tiền mặt nên lập tức nhanh chóng chặn đường lui.

“Nếu tôi thực sự lấy ra được thì sao?”

Anh chậm rãi nói mà chẳng lo lắng gì: “Hay là đánh cược đi, nếu tôi không thể lấy quà ra, các người muốn xử lý thế nào cũng được, nhưng nếu tôi có thể lấy ra, các người phải tự tát mình vài bạt tai, có dám không?”

“Anh...”

Nghe thế, mọi người nhất thời điên tiết.

Lúc đang chuẩn bị nổi điên, Triệu Hưng Minh đột nhiên cười khẩy nói: “Được, chúng tôi đồng ý chuyện này”.

“A Minh, chuyện này...”

Trần Sương khó hiểu nhìn Triệu Hưng Minh, rất nghi ngờ rằng tại sao Triệu Hưng Minh phải đồng ý chuyện hoang đường này.
Triệu Hưng Minh nhẹ nhàng nâng tay, nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi nghiền ngẫm nói: “Không thể không nói, anh thật sự khá khôn vặt”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.