Chương trước
Chương sau
Thật ra ngay từ đầu, Trần Sương đã âm thầm quan sát và thăm dò, lần này Trần Tiểu Túy đúng là đi tay không đến, không mang theo bất cứ món quà nào.

Đây thực sự là cơ hội trời ban, trong lễ mừng thọ của bà nội tất cả mọi người đều tặng quà, chỉ có Trần Tiểu Túy không lấy ra được thì để xem lát nữa cô ta thoát kiểu gì.

Đến lúc đó trên đầu mang danh không tôn trọng bà nội, hơn nữa, nói không chừng có thể mượn cơ hội này để chính thức gạch tên Trần Tiểu Túy ra khỏi nhà họ Trần!


Trần Tiểu Túy quả thực đã hốt hoảng trong giây lát.

Lúc này cô ấy mới nhớ ra hôm nay cô ấy vừa mới đến Thiên Hải, buổi trưa đi uống trà với Trương Tịnh, hai cô bạn thân đã lâu không gặp tất nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói.

Cuối cùng càng nói càng hăng, lại quên mất chuyện này.

“Vĩnh Khang, quà mà anh đã chuẩn bị đâu rồi?”

Trần Tiểu Túy đột nhiên lên tiếng, hôm nay sau khi nhận một cuộc gọi, Diệp Vĩnh Khang vội vàng rời đi, nói là muốn đi chuẩn bị quà cho bà nội.

Dù Trần Tiểu Túy biết rõ anh nhất định có chuyện khác, chuẩn bị quà cho bà nội chỉ là một cái cớ để ngụy trang, nhưng dù là ngụy trang thì trước sau gì anh vẫn phải làm việc này.

“Ơ? Quà gì?”

Diệp Vĩnh Khang trả lời với gương mặt mơ hồ.

“Không phải anh nói là đi chuẩn bị quà cho bà nội sao?”

Trần Tiểu Túy lo lắng hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hơi sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, vỗ mạnh lên đùi: “Trời ơi, anh quên mất”.

Trần Tiểu Túy chán nản.

“Hai người ngồi đó thì thầm gì thế?”

Thấy vẻ mặt Trần Tiểu Túy, Trần Sương lập tức nhận định suy đoán của mình không hề sai, đối phương thực sự không hề chuẩn bị bất kỳ món quà nào.

“Sao thế, không phải chưa chuẩn bị gì đấy chứ?”

Trần Sương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy, cô ta nói đểu: “Trần Tiểu Túy ơi Trần Tiểu Túy, có lúc chị thực sự không muốn nói em đâu”.

“Con người em quá thanh cao, thật ra thanh cao cũng không sao cả vì đó là chuyện của em”.

“Nhưng em đừng tự cho mình là đúng, luôn miệng nói trở về chúc thọ bà nội nhưng ngay cả một phần quà em cũng không chuẩn bị, em giống như đến đây để chúc thọ sao?”

“Hay là vốn dĩ em không coi bà nội ra gì, cho rằng bà nội không xứng đáng với phần quà của em?”

“Nếu em cảm thấy bà nội không đáng, vậy em còn chạy đến đây làm gì? Cố ý tới đây để cho mọi người chán ghét à?”

Quả nhiên dưới sự châm ngòi thổi gió của Trần Sương, sắc mặt của lão phu nhân đã u ám đến cực hạn.

“Tôi không có ý này, bởi vì...”

Trần Tiểu Túy vội vàng giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên lại không biết nên nói gì tiếp theo.

"Bởi vì sao?"

Trần Lệ Bình ở bên cạnh cũng cười khẩy nói: “Là bởi vì bây giờ Trần Tiểu Túy chị ngạo mạn, cứng cánh rồi, muốn bảo toàn sự thanh cao, coi thường những người bình thường như chúng tôi à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.