Chương trước
Chương sau
Bởi vì cô ấy biết rõ thân phận Diệp Vĩnh Khang, chỉ bằng danh hiệu hầu quân tướng thì một con dấu danh dự đã là gì?

Cho nên cô ấy càng không hoài nghi độ chân thật của con dấu danh dự, dựa vào thân phận hầu quân tướng của Diệp Vĩnh Khang, thứ đồ này muốn bao nhiêu là sẽ có bấy nhiêu.

“Dựa vào đâu ư?”


Trần Sương lạnh lùng nói: “Trần Tiểu Túy à Trần Tiểu Túy, em thật sự xem bọn chị là đứa trẻ ba tuổi đấy à?”

“Em cũng là người Thiên Hải, cho nên con dấu danh dự có ý nghĩa như thế nào không cần chị phải nhiều lời nhỉ?”

“Toàn bộ chiến khu Thiên Hải cũng chỉ có ba con dấu danh dự, hơn nữa cho đến nay cũng chưa có người nào đủ tư cách lấy được một cái!”

“Vậy mà một tên nghèo hèn cầm một cục đồng thau đến rồi bảo đó là con dấu danh dự? Đúng là nực cười!”

Trần Tiểu Túy nghe xong cũng không cảm thấy tức giận, có thể hiểu được phản ứng của đám người Trần Sương.

“Có một số việc tôi không tiện nói nhiều, dù sao các người chỉ cần biết con dấu danh dự này là tuyệt đối là thật là được rồi”.

Trần Tiểu Túy rất bình tĩnh đáp lại, cô ấy chắc chắn không thể tùy tiện nói ra thân phận của Diệp Vĩnh Khang.

Hơn nữa cô ấy biết dù cô ấy có nói thật thì những người này cũng sẽ không tin.

“Trần Tiểu Túy, đã đến nước này rồi chị còn tiếp tục…”

Trần Lệ Bình vẫn không chịu buông tha.

“Nếu là giả, tôi sẽ tự mình chủ động rời khỏi nhà họ Trần, hơn nữa lập tức nhảy từ ngoài cửa sổ xuống được chưa?”

Trần Tiểu Túy đột nhiên gia tăng âm lượng ngắt lời đối phương, cô ấy không muốn dây dưa với đám thiếu não.

Lúc này điện thoại của người phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên, tiếp đó vừa nghe được vài câu thì giữa lông mày lập tức giãn ra.

“Quảng Nhi đã đến dưới lầu rồi!”

“Gì cơ, Trần Quảng đến rồi sao?”

Lão phu nhân hớn hở ra mặt: “Mau mau mau, bảo nhân viên phục vụ thêm bộ chén đũa, rồi thêm vài món ăn, bình thường Trần Quảng huấn luyện rất khổ cực, sức ăn của nó chắc cũng lớn lắm”.

Nghe nói Trần Quảng đã đến dưới lầu, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.

Đối với người dân thành phố Thiên Hải mà nói, chiến khu Thiên Hải chính là niềm tin và sự kiêu ngạo của bọn họ.

Nếu như trong gia tộc nào có người phục vụ trong chiến khu Thiên Hải, dù chỉ là một tên lính quèn thì địa vị gia tộc cũng sẽ tăng thêm mấy bậc.

Huống hồ Trần Quảng không chỉ phục vụ ở chiến khu Thiên Hải mà còn là một trong ba mươi nghìn thiết vệ tinh nhuệ của Thiên Hải.

Đối với nhà họ Trần mà nói thì đây đúng là một vinh dự lớn.

Trong mấy tháng Trần Quảng đi phục vụ ở thiết vệ Thiên Hải, khí thế của nhà họ Trần bỗng chốc tăng cao, mỗi ngày lão phu nhân đi bộ đều phơi phới, gặp người khác thì lập tức kể về cháu trai bảo bối làm rạng danh cả nhà họ Trần này!

“Bà nội!”

Lúc này cửa phòng đột nhiên truyền tới giọng đàn ông hùng hồn.

Dáng người cao lớn trong chiếc áo phông rằn ri màu xanh đậm bó sát sải bước tiến vào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.