Chương trước
Chương sau
“Này, chơi không lại em, đổi trò khác đi, ngoài cửa có mấy kẻ đê tiện, phải đánh, phải đánh, một bạt tai là một bạt tại, hai bạt tai là hai bạt tai, bạt tai í a bạt tai… Ha ha, đến em thua!”

Tiếng đoán số liên tiếp vang lên, thêm vào kiểu hát đưa rượu mang theo sự sỉ nhục cực lớn!

Khiến đám người bên ngoài phòng giận đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Trần Lệ Bình lại càng nghiến chặt hai hàm răng.


“Trần Tiểu Túy chị có ý gì đấy hả?”

Trần Lệ Bình cũng không điềm tĩnh được như Trần Tiểu Túy, cô ta nhấc giày cao gót đá văng cửa phòng.

“Trần Tiểu Túy chị có ý gì?”

Trần Lệ Bình vừa lao vào đã nổi giận mắng chửi như một con chó điên.

Trần Tiểu Túy lắc ly rượu vang, thản nhiên hỏi: “Hả? Tôi đang đoán số mà, cô cũng muốn tham gia à? Nhưng với chỉ số thông minh của cô chi bằng thôi đi, đừng tự khiến mình bẽ mặt”.

“Mẹ kiếp!”

Trần Lệ Bình tức giận nói: “Đừng có mà đánh trống lảng với tôi. Tôi hỏi chị, vừa nãy chị mắng ai là chó? Ai là kẻ đê tiện hả?”

“Hôm nay mà không giải thích rõ chuyện này thì tôi không tha cho chị đâu!”

Sau khi nói xong cô ta còn không quên đập mạnh vào bàn, dáng vẻ như thể hôm nay đừng ai mong được thoải mái.

“Vậy tôi ngược lại cũng muốn nhìn xem cô không tha cho tôi như thế nào!”

Trần Tiểu Túy không hề yếu thế, cũng đập mạnh xuống bàn không kém cạnh, cô ấy đứng bật dậy, chỉ vào lỗ mũi Trần Lệ Bình tức giận mắng nhiếc: “Những lời này phải là do tôi nói với cô mới đúng, tự dưng lớn tiếng với tôi, lại dám hỗn hào, hôm nay không cho tôi lời giải thích thỏa đáng thì người không tha cho cô là tôi đấy!”

Trần Lệ Bình hoàn toàn chết lặng.

Đừng nhìn vẻ kiêu ngạo ngày thường của cô ta mà lầm, muốn xét về khí thế thì cô ta vẫn thua xa Trần Tiểu Túy vài con phố.

“Nói!”

Trần Tiểu Túy không vì thế mà bỏ qua cho đối phương, cô ấy chỉ vào đối phương tức giận gào lên: “Xét về vai vế thì tôi vẫn là chị của cô”.

“Em gái mà nói chuyện với chị như thế thì gọi là vô lễ, hủy hoại gia giáo của tổ tiên nhà họ Trần”.

“Hôm nay cô nhất định phải giải thích cho tôi biết cô làm thế là không xem bà nội ra gì hay là không xem tổ tiên nhà họ Trần ra gì?”

“Không… tôi không có!”

Trần Lệ Bình hoảng hốt nói, một khi bị úp hai cái nồi này thì hậu quả không phải là chuyện đùa nữa.

Lúc này cô ta đã hoàn toàn mất ưu thế, cả người cô ta lảo đảo lùi về sau theo bản năng khi đối diện với chỉ trích như vũ bão của Trần Tiểu Túy.

“Xảy ra chuyện gì thế, sao lại ồn ào vậy?”

Lúc này một người phụ nữ mặc bộ váy trễ vai màu đỏ rượu, đi đôi giày cao gót bước vào, tóc được uốn nếp xoăn gợn sóng, ưỡn thẳng ngực như một vị nữ hoàng.
“Chị Sương!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.