Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Túy suy nghĩ một chút: “Chưa từng thử, nhưng lúc đi giao lưu có nhìn thấy người ta chơi, chắc là không có vấn đề”.

“Được, thế thì hôm nay chúng ta chơi vài ván”.

Diệp Vĩnh Khang nói xong, thuận tay gỡ xuống một chai rượu từ trên giá, bụp một tiếng đã hất mở nút chai rượu.


“Trò này với trò mà em nhìn thấy khá tương đồng, chỉ là cách chơi hơi khác nhau, em lại đây anh chỉ cho”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, Trần Tiểu Túy đầy nghi ngờ đưa lỗ tai sát lại, mới vừa nghe Diệp Vĩnh Khang nói đôi câu, chân mày vốn nhíu chặt của cô ấy trong nháy mắt đã giãn ra.

“Ha ha ha ha, thú vị đấy, vậy chơi cái này đi!”

Lúc này Trần Lệ Bình ngoài cửa vẫn đang dẫn dắt mọi người rầm rì xôn xao ngấm ngầm hại người, cố ý nói mấy lời khó nghe.

Cô ta muốn dùng cách này khiến cho hai người trong phòng không còn chốn dung thân, tốt nhất là không nhẫn nhịn được mà ra ngoài lớn tiếng cãi vã, đến lúc đó cô ta sẽ có lý do hợp tình hợp lý để ra tay!

Nghiêm túc mà nói thì Trần Lệ Bình cũng được coi là một người thông minh, nhưng cô ta lại có một trái tim độc ác, lúc này đã có khoảng mười tên côn đồ mai phục sẵn ở cuối hành lang.

Cô ta đang chờ hai người trong phòng xông ra nổi đóa.

“Ôi chà, hỏi mấy người một câu, mấy người có biết thế nào là chúa tể trà xanh không?”

Trần Lệ Bình thấy đã mấy phút trôi qua mà người ở trong phòng vẫn không có động tĩnh gì nên bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

“Chúa tể trà xanh là gì thế? Là loại người bần tiện chuyên đi quyến rũ đàn ông hả?”

Một người bên cạnh phụ họa nói.

“Cũng không đơn giản như vậy, tôi đang nói đến chúa tể trà xanh cơ”.

Trần Lệ Bình cố ý cất giọng the thé về phía căn phòng: “Chúa tể trà xanh này là để chỉ một vài phụ nữ bình thường giả bộ ra vẻ thanh cao thánh thiện thiếu điều xuất gia đi tu”.

“Nhưng trong lòng thì lại nôn nóng hơn người, đã nếm thử nhiều loại đàn ông đến mức chán ngán rồi lại chọn một tên nhà quê để tìm cảm giác kích thích”.

“Cuối cùng còn ngụy trang như thể là tình yêu thật lòng, loại người như vậy chính là chúa tể trà xanh trong truyền thuyết, trà xanh bình thường thấy cô ta cũng phải gọi một tiếng cụ tổ đấy!”

“Ồ? Nói vậy thì chúa tể trà xanh đúng là không phải người thường có thể làm được, phải có thiên phú, thứ thiên phú bần tiện đến mức tận cùng, ha ha ha!”

Đám người cười phá lên.

Trần Lệ Bình cười ha hả, đồng thời vẫn luôn chú ý động tĩnh ở cửa phòng.

Những lời cô ta cho rằng ác độc nhất cũng đã nói ra hết, dù Trần Tiểu Túy có điềm tĩnh đến đâu thì chắc chắn cũng không chịu nổi!

Chỉ cần Trần Tiểu Túy dám lao ra nổi giận thì hôm nay đừng trách cô ta không khách khí!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.