Chương trước
Chương sau
"Anh... anh...”

Lý Phi vô cùng tức giận, thầm nghĩ bản thân có lòng tốt muốn cho Diệp Vĩnh Khang một con đường thoát mà Diệp Vĩnh Khang không những không chạy còn quay ngược lại cắn anh ta một phát.

"Được, vậy đừng nhiều lời nữa, đến lúc mất mặt thì đừng oán trách!"

Lý Phi vốn là một người nóng nảy, sao có thể chịu được những lời châm chọc này, hét lên với mấy chiến sĩ cách đó ba mươi mét: "Các cậu chuẩn bị xong chưa?"


"Báo cáo, đã sẵn sàng!"

Những chiến sĩ lớn tiếng đáp lại.

Lý Phi gật đầu, sau đó lại gật đầu ra hiệu với nữ chỉ huy chiến đội Mây đứng bên cạnh, nữ chỉ huy này lật cổ tay, năm cây phi châm phát ra ánh sáng lạnh lẽo lập tức xuất hiện ở khe hở giữa các ngón tay.

Hình dáng của cây phi châm này rất kỳ dị, mũi trước không khác gì một cây kim thêu thông thường, chỉ khác là phía sau cây kim có một cánh hoa tuyết trắng, mỏng và tinh xảo, to tầm cỡ hạt đậu phộng.

Điều vô cùng đặc biệt là bình thường phần đuôi phi châm luôn đối xứng, nhằm duy trì sự ổn định và chính xác trong quá trình bay.

Còn phần đuôi của năm cây phi châm bay ra từ khe hở ngón tay nữ chỉ huy này chỉ có một bên, giống như con chim chỉ có một bên cánh.

"Quân hầu, giới thiệu một chút, đây là chiến hữu của tôi tên là Vân Sương, tổng chỉ huy chiến đội Mây”.

Lý Phi giới thiệu.

"Kính chào quân hầu”.

Vân Sương đã ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt đoan chính, dáng người cao gầy, bộ quân phục toát lên khí chất hiên ngang oai hùng.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, nhìn năm cây phi châm giữa các ngón tay nói: "Không ngờ ở đây lại còn có cao thủ có thể điều khiển phi châm một cánh”.

Vân Sương sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn nói: "Quân hầu, anh cũng biết phi châm một cánh sao?"

Lý Phi ở bên cạnh cũng kinh ngạc: "Phi châm một cánh là tuyệt chiêu độc môn do tổ tiên gia tộc nhà họ Vân truyền lại. Đến đời này đoán chừng cũng chỉ có mình Vân Sương nắm chắc cách dùng loại ám khí này”.

"Gia tộc nhà họ Vân?"

Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ đầu, sau đó nhìn Vân Sương nói: "Cô có biết người nào tên là Đường Thiên Minh không?"

"Đường Thiên Minh!"

Nghe thấy cái tên này, cảm xúc của Vân Sương đột nhiên nổi sóng, môi cắn chặt, trên mặt hiện ra vẻ oán hận và lạnh lùng, cơ thể không kiềm chế được mà run nhè nhẹ.

"Vân Sương, cô sao vậy?"

Lý Phi lập tức căng thẳng, vội vàng đưa tay ra định đỡ lấy cô ấy.

"Không...”

Vân Sương nhẹ nhàng vẫy tay, tỏ ý bản thân không sao, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Xin hỏi quân hầu, sao anh lại biết Đường Thiên Minh, bây giờ người đó đang ở đâu?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cô ấy vài giây, sau đó nhẹ giọng đáp: "Người đó là đối thủ của tôi lúc trước, ba năm trước hắn đã xuống âm phủ báo danh rồi, là tôi tiễn hắn đi”.

"Hắn cũng có ngày hôm nay!"





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.