Chương trước
Chương sau
Anh còn nhớ rất rõ sự việc, lúc đó anh và Tử Diên dẫn đầu hai doanh đội của Điện Long Thần tiến đến rừng rậm Mada để đánh dẹp một thế lực ngầm đã nhiều lần chống lại Điện Long Thần.

Thực lực của thế lực này không phải là lớn, Diệp Vĩnh Khang và Tử Diên tiến công rất thuận lợi, chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày đã tiêu diệt gần như toàn bộ chủ lực của đối phương.

Nhưng ngay khi Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị một đòn nhổ tận gốc rễ của bọn họ thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông phương Đông có diện mạo người nước Long Hạ.

Người đó sử dụng phi châm vô cùng điêu luyện, hơn nữa còn là phi châm một cánh vô cùng kỳ lạ.


Đặc điểm lớn nhất của loại phi châm này là quỹ đạo bay đặc biệt kỳ lạ, giống như một đàn côn trùng bay không mục đích khiến người ta khó lòng phòng bị.

Bởi vì không kịp đề phòng, bên phía Diệp Vĩnh Khang liên tiếp mất đi chỉ huy của mấy tiểu đội dưới trướng.

Ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên đối mặt với loại phi châm kỳ dị này, cũng suýt nữa bị đối phương lật ngược tình thế.

Tuy nhiên, thực lực của hai bên vẫn có khoảng cách lớn, sau khi Diệp Vĩnh Khang và Tử Diên định thần lại, lập tức tìm được cách phá giải phi châm một cánh này.

Người đàn ông tên đó tên Đường Thiên Minh, cũng đã bị Tử Diên chặt đứt đầu bằng một nhát dao.

Thật ra đối với Diệp Vĩnh Khang, trận chiến đó chỉ là một trong vô số trận chiến bình thường.

Sở dĩ có ấn tượng sâu sắc là bởi vì những cây phi châm một cánh đó quá mức đặc biệt, trước đây Diệp Vĩnh Khang chưa từng nghe nói đến một loại ám khí kỳ lạ như vậy.

Cho nên vừa rồi khi nhìn thấy phi châm một cánh trong tay Vân Sương, anh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay.

"Thật quá dễ dàng cho thằng chó ấy, hắn phải bị băm thành trăm mảnh mới phải!"

Vân Sương nghiến răng nghiến lợi, đám người Lý Phi ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy tâm trạng Vân Sương dao động lớn như vậy.

"Vân Sương, chú ý kiềm chế cảm xúc!"

Nhậm Thiên Nguyên bên cạnh trầm giọng nhắc nhở.

Vân Sương vội hít thở sâu vài hơi để bản thân bình tĩnh trở lại.

"Xin lỗi quân hầu, vừa nãy thất lễ rồi”.

Vân Sương xin lỗi Diệp Vĩnh Khang.

"Không sao, cô và người tên Đường Thiên Minh đó có khúc mắc gì sao?"

Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.

Vân Sương hít sâu một hơi: "Quân hầu, đây là chuyện của gia đình tôi, tôi có thể lựa chọn không trả lời không?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn cô ấy vài giây, sau đó gật đầu: "Đương nhiên, tôi không có tư cách hỏi thăm chuyện gia đình của cô”.

"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu luôn thôi!"

Vân Sương hít một hơi thật sâu và ra hiệu với Lý Phi bên cạnh.

Lý Phi cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và chỉ vào một tấm bia mục tiêu màu trắng hình vuông rộng khoảng bốn mét vuông cách đó ba mươi mét.

Anh ta nói với Diệp Vĩnh Khang: "Tấm bia mục tiêu cách đó ba mươi mét, trên mục tiêu có sáu cây đinh”.

"Lát nữa Vân Sương sẽ đồng thời phóng ra sáu cây phi châm một cánh, lần lượt bay về phía sáu cây đinh”.

"Những gì chúng ta phải làm là ngăn chặn sáu cây phi châm của Vân Sương bắn trúng mục tiêu mà không ảnh hưởng đến cô ấy”.
"Tôi muốn nhắc nhở quân hầu trước, đừng bao giờ hi vọng Vân Sương sẽ sẩy tay!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.