Nhậm Thiên Nguyên bổ sung thêm: “Chỉ là cậu phải hiểu rõ, con dấu danh dự kia không phải cho cậu, mà là cho người thắng cuộc”.
“Giống nhau cả mà, ha ha!”
Lý Phi rất vui mừng, nghĩ thầm rằng hôm nay lại có thu hoạch bất ngờ.
Trong mắt mọi người, con dấu danh dự của chiến khu Thiên Hải là bảo vật rất giá trị, toàn bộ chiến khu chỉ có ba cái, tượng trưng cho sự công nhận và vinh dự tối cao.
Cho tới nay, bao gồm cả chỉ huy của sáu chiến đội bọn họ chưa có ai nhận được con dấu danh dự.
“Cậu đừng vui mừng quá sớm”.
Nhậm Thiên Nguyên cau mày nhìn Lý Phi rồi nói: “Nếu đã có thưởng thì phải có phạt”.
“Tôi sẽ tự tay giao con dấu danh dự cho người thắng cuộc”.
“Nhưng người thất bại cũng phải bị trừng phạt”.
Nhậm Thiên Nguyên vừa nói, vừa nhìn xung quanh, rồi chỉ vào một chiếc mũ sắt đã bị đạn bắn vỡ nát, nói: “Nếu ai thua, phải đội chiếc mũ sắt đó để cho mọi người chiêm ngưỡng trong ba ngày”.
Vừa dứt lời, Lý Phi lại bối rối: “Sếp Nhậm, chuyện này không tốt lắm đâu, dù sao cũng là hầu quân tướng...”
Kể cả Lý Phi cũng cảm thấy hình phạt này hơi quá mức, dù sao đối phương cũng là hầu quân tướng, nếu thật sự làm như thế thì thể diện sẽ bị ném sạch.
“Thưởng phạt không phân biệt chức vụ cao hay thấp, nói chuyện bằng bản lĩnh, quân hầu cũng không lên tiếng, lẽ nào cậu lại có ý kiến?”
Nhậm Thiên Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634705/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.