Chương trước
Chương sau
Quách Thụy Hoa chợt nhận ra hai câu thơ Hoàng Thử Lang đọc vừa rồi hình như có vấn đề: "Ủa không phải vế sau là ‘mỗi năm héo rồi tươi’ à?"

Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt: "Trọng tâm là câu sau, phân biệt rõ cái nào quan trọng hơn đi chứ".

Quách Thụy Hoa bối rối: "Ai biết cơm trong mâm? Lão Hoàng, gần đây thiếu tiền à? Hay là anh quay về lấy ít tiền cho chú".

"Haha, anh cho rằng tôi là người thiếu tiền sao?"


Hoàng Thử Lang cười khinh thường: "Hơn nữa tôi mà lại đi buồn bực vì những chuyện như vậy sao?"

"Vậy thì Lão Hoàng, chú..."

Quách Thụy Hoa gãi đầu khó hiểu.

Để nói về cơ duyên của ông ta với Hoàng Thử Lang, phải bắt đầu bằng bữa ăn sau buổi biểu diễn ở lễ khai mạc vừa qua.

Quách Thụy Hoa là người của giới truyền thông mới, trong tay ông ta có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng và nhiều ngôi sao khác nhau, đây là thứ mà Hoàng Thử Lang thích nhất.

Hoàng Thử Lang là đại ca đứng đầu trong giang hồ ngầm Giang Bắc, Quách Thụy Hoa cũng cần sự ảnh hưởng của Hoàng Thử Lang khi làm ăn.

Hai người họ theo như cầu mà bắt nhịp với nhau, khi rảnh rỗi thường xuyên uống rượu cùng nhau, sau một thời gian dài hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.

Vì vậy, khi Quách Thụy Hoa nghe tin Hoàng Thử Lang mắc bệnh trầm cảm, ông ta lập tức mua hoa quả và đích thân đến thăm nhà.

Theo quan điểm của Quách Thụy Hoa, Hoàng Thử Lang có đầu óc linh hoạt, còn rất nghĩa khí, là một người bạn lâu dài.

Điều duy nhất khiến Quách Thụy Hoa đau đầu là cả hai thường gặp khó khăn trong giao tiếp, Hoàng Thử Lang đôi khi sẽ luôn tung ra một vài từ không thể giải thích được.

Cũng giống như câu này, cỏ đồng xanh mát rượi, ai biết cơm trong mâm là cái quái gì?

Hoàng Thử Lang khẽ gật đầu rồi chậm rãi giải thích: "Vế sau là trong một bài thơ của Lý Bạch".

"Ông ấy muốn mượn hình ảnh cái mâm để nói lên nỗi lòng của mình".

"Anh nghĩ lại xem, mâm hình gì, hình tròn, tròn như vầng trăng trên trời".

“Vầng trăng sáng cũng tượng trưng cho niềm mong nhớ và tâm tình, vì vậy ông ấy đã rất khéo léo kết hợp cả hai, để tạo ra bài thơ cổ hay được lưu truyền từ xưa đến nay”.

"Ai mà ngờ cơm trong mâm lại có ý nói rằng trăng cũng không hiểu lòng ta".

"Haizzz, tôi hận không sinh cùng thời với ông ấy, nếu không nhất định ngày nào tôi với ông ấy cũng uống rượu ngâm thơ".

"Nhưng chắc tôi sẽ bị đánh bại mất thôi, bởi nhìn vào những bài thơ mà ông ấy để lại, trình độ làm thơ của ông ấy còn hơn tôi nhiều".

Quách Thụy Hoa sững sờ, cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong đầu nảy ra vô số dấu hỏi nhỏ.

Ai biết cơm trong mâm, bài thơ này là do Lí Bạch viết á?

Đây không phải là bài thơ khuyên người ta trân quý lương thực sao?

Làm thế nào mà nó lại trở thành một phép ẩn dụ cho trăng gửi tình được vậy?

Hoàng Thử Lang còn cho rằng thơ Lí Bạch trên cơ hắn, câu này nghe rõ là khó chịu đấy nhưng lại không biết khó chịu chỗ nào

Bởi vì trình độ thơ của Lí Bạch đương nhiên hơn hẳn hắn, nhưng khi diễn đạt qua lời hắn thì cứ cảm giác có gì đó không ổn.

"Lão Hoàng, anh không có học thức như chú, không hiểu được mấy cái rối rắm này".

Quách Thụy Hoa kịch liệt lắc đầu, cố gắng kéo suy nghĩ của mình trở về hiện thực: "Nhưng mà anh nghĩ là trên đời này không có khó khăn gì mà không vượt qua được".





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.