Đối mặt với sự khuyên bảo của Quách Thụy Hoa, Hoàng Thử Lang cười khổ, khẽ lắc đầu: "Người hiểu ta hỏi ta lo điều gì, người không hiểu ta thì hỏi ta muốn gì".
Quách Thụy Hoa lại ngẩn ra.
Tại sao hai câu này nghe quen thế nhỉ?
"Lão Hoàng, chú nói không đúng rồi".
Quách Thụy Hoa gãi đầu nói: "Phải là người hiểu ta thì nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta thì nói ta đang tìm kiếm vật gì".
Hoàng Thử Lang dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi đùi, ghét bỏ nhìn Quách Thụy Hoa: "Sao anh cứ câu nệ hình thức thế nhỉ?"
"Hai câu thơ này thể hiện cùng một loại cảm xúc. Phải biết đâu là chính đâu là phụ chứ. Điều quan trọng là trải nghiệm cảm xúc, không nên chỉ nhìn câu chữ bề ngoài".
"Được được được, chú nói cái gì thì là cái đó, không dài dòng chuyện này nữa được không".
Quách Thụy Hoa hận không thể tát cho mình mấy cái bạt tai, thầm mắng mình tại sao tiếp lời cái câu này.
"Nếu chú đã không nói, anh đây cũng không hỏi nữa".
Quách Thụy Hoa thở dài nói: "Nhưng anh cũng nói một câu, có việc gì cần đến người anh này thì cứ nói với anh".
"Haha, chuyện này anh thật sự không giúp được".
Hoàng Thử Lang đứng dậy đi tới một cây hoa trà, hai tay vắt sau lưng, thở dài nói: "Nói cho anh biết cũng không sao, có biết sao tôi đau lòng không? Vì tình yêu đó".
"Cái gì?"
Quách Thụy Hoa lại sững sờ: "Yêu? Chú yêu rồi? Là ai?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634569/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.