Chương trước
Chương sau
"Không, em không muốn nhà, đợi em làm xong chuyện rồi anh phải ở cùng em một tuần".

Tiểu Mai tức giận nói.

"Được, một tuần!"

"Hứa rồi đấy!"


"Không được nuốt lời đâu, móc ngoéo!"

Nếu cảnh này được quay lại và tung lên mạng, chắc chắn có thể được coi là bài mẫu.

Dạy trai thẳng cách cưng chiều bạn gái, dạy gái thẳng cách nũng nịu với bạn trai.

Sư Tử Hà Đông giải thích ngắn gọn vấn đề, muốn Tiểu Mai xuất phát ngay, đi sớm về sớm.

Tiểu Mai miễn cưỡng đứng dậy khỏi chân Sư Tử Hà Đông, quay đầu liếc nhìn Lưu Tử Phong nói: "Đều là tại cậu, phiền phức".

"Nghe này, lúc tôi không ở đây, cậu phải chăm sóc chu đáo cho Sư Gia đấy, nếu lúc trở về mà thấy Sư Gia không vui, tôi cho cậu biết tay".

Tiểu Mai vừa nói vừa đập cái ‘bốp’ xuống chiếc bàn đá cẩm thạch bên cạnh.

Lưu Tử Phong im lặng, nhưng lại nhíu mày thầm kinh tởm, không biết trong trang viên này có bao nhiêu người như vậy.

Đợi lát nữa phải thì thầm to nhỏ bên gối Sư Gia, xử lý tên nam không ra nam nữ không ra nữ này mới được.

"Tiểu Phong, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng tốt nhất là em nên từ bỏ ý định này đi".

Sư Tử Hà Đông liếc mắt, nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tử Phong, khinh khỉnh nói: "Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Tiểu Mai trong lòng anh quan trọng hơn em nhiều, nếu em dám đối địch với em ấy, anh cam đoan sẽ khiến em chết rất thảm".

"Thứ hai, em không có khả năng chọc vào Tiểu Mai".

Sau khi Sư Tử Hà Đông nói xong, đột nhiên bắt đầu cười.

Rắc rắc...

Theo tiếng cười phá lên này, chiếc bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đột nhiên bắt đầu nứt ra dày đặc như mạng nhện.

Sau đó, ‘rầm’ một tiếng vỡ thành bột!

Lưu Tử Phong toát mồ hôi lạnh, cả người ngây ra tại chỗ!

Giang hồ ngầm của thành phố Giang Bắc, gần đây đã xảy ra một sự việc rất nhỏ, nhưng sự việc này đã khiến cho toàn bộ giới giang hồ ngầm Giang Bắc đều bàn tán xôn xao.

Đại ca số một của giang hồ ngầm Giang Bắc, Hoàng Thử Lang mắc bệnh trầm cảm.

"Lão Hoàng, có gì vướng mắc, hay là đêm nay anh đây sắp xếp giúp chú?"

Quách Thụy Hoa xách giỏ hoa quả đi đến biệt thự của Hoàng Thử Lang, nhìn thấy Hoàng Thử Lang đang ngồi trên ghế hoa tử đằng trong sân, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, vẻ mặt đầy cô đơn.

"Anh không hiểu".

Hoàng Thử Lang nhẹ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ tang thương đầy tâm sự: "Cỏ đồng xanh mát rượi, ai biết cơm trong mâm!"

Quách Thụy Hoa lập tức cảm nhận được một nỗi buồn vô hình, xem ra lần này Lão Hoàng thật sự rất buồn.
"Này, lão Hoàng ... uể, không đúng!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.