Chương trước
Chương sau
Tần Hạc nổi tiếng là gan dạ, thuộc kiểu người chỉ cần hai mắt đỏ lên, cho dù là ông trời tới thì cũng dám vác dao ra làm tới bến.

Trước đây cho dù nhắc tới Vua Đông Hải, biểu hiện của Tần Hạc cũng chỉ là kính trọng.

Tuy nhiên khi nhắc tới Lương Vương, ánh mắt anh ta lóe lên sự sợ hãi hiếm có.


Phịch!

Đúng lúc này, A Minh đột nhiên quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin: “Tôi đã nói hết rồi, bây giờ các anh có thể đi cứu mẹ tôi được chưa? Cầu xin các anh đấy!”

Nhìn thấy A Minh khóc lóc cầu xin, khóe môi Tần Hạc khẽ giật giật, trong mắt chợt lóe lên một tia dữ tợn!

“A Minh, rót cho tôi một cốc nước”.

Tần Hạc bình tĩnh nói, A Minh loạng choạng đi tới bên cạnh bình nước, lấy ra chiếc cốc giấy dùng một lần, sau đó bắt đầu rót nước.

Nhưng Tần Hạc lại rút khẩu súng lục từ eo ra, nhắm chuẩn họng súng vào sau đầu của A Minh.

Mặc dù anh ta rất đồng cảm với những chuyện mà A Minh đã gặp phải, cũng biết rằng A Minh là vô tội, trong lòng cũng không muốn làm ra chuyện như vậy.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ đã vô tình dính líu đến Lương Vương, giết chết A Minh chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Tuy nhiên khi đang định bóp cò, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ tay mình tê dại, khi phản ứng lại thì súng đã nằm trong tay Diệp Vĩnh Khang một cách thần kỳ.

“Anh Diệp…”

Tần Hạc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt khó hiểu, anh ta tin rằng nếu anh ta đã có thể nhìn ra mối liên hệ sâu sắc ở đây thì anh Diệp cũng có thể nhìn ra được.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, sau đó lại đút súng vào sau eo của Tần Hạc.

“Đại ca, nước của anh đây”.

A Minh thận trọng đưa nước bằng hai tay, hoàn toàn không biết vừa rồi khi mình xoay người lại đã đi qua cánh cửa địa ngục một vòng.

Tần Hạc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cố gắng chờ đợi Diệp Vĩnh Khang đổi ý, nhưng chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đón lấy cốc nước rồi đưa tới trước mặt anh ta, Tần Hạc thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh trầm mặc.

Mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng ý của Diệp Vĩnh Khang, anh ta không thể không tuân theo được.

“A Minh, nếu như tôi có thể cứu được mẹ cậu ra, cậu định trả ơn tôi thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn A Minh, cười nói.

A Minh siết chặt bàn tay, nói: “Nếu như anh thật sự có thể cứu được mẹ tôi, tôi tình nguyện/bằng lòng làm trâu làm ngựa cho anh, bảo tôi làm gì cũng được!”

“Đây là cậu nói đấy nhé”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi sẽ đưa mẹ cậu tới đây”.

Tần Hạc ngồi bên cạnh trầm mặc hút thuốc lá lắc đầu cười khổ, mặc dù anh ta biết Diệp Vĩnh Khang có bản lĩnh, nhưng lần này người mà anh phải đối mặt chính là Lương Vương.

Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn thấu tâm tư của Tần Hạc, nhưng không phá lệ, vừa bước ra khỏi cửa vừa bấm gọi.
“Ồ, là cậu Diệp à, sao lại đột nhiên nhớ tới rồi gọi điện thoại cho tôi thế này, nhất định là có chuyện gì đúng không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.