Chương trước
Chương sau
“Nói thật là lúc đó tôi cũng có chút rung động, nhưng bố tôi nói rằng không phải vấn đề tiền bạc, nếu như bán sòng bạc cho người ngoài thì chẳng khác nào dắt sói vào nhà, hậu quả kéo theo sẽ rất rắc rối, dù bao nhiêu tiền thì cũng sẽ không bán, sau đó tôi liền từ chối”.

“Sau này hai người đó vẫn liên lạc với tôi vài lần, điều kiện càng lúc càng hấp dẫn, khi thấy thái độ vô cùng kiên định của tôi thì mới không tiếp tục gọi điện nữa”.

“Chuyện này tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, nếu như đối phương nói là thật, cái giá mà họ đưa ra đủ để mua mười sòng bạc, bọn họ rốt cuộc đang âm mưu gì?”


Lúc này mọi chuyện đã rất rõ ràng, đối phương bắt A Minh đến đây gây rối hoàn toàn không phải vì tiền mà là vì sòng bạc này.

Ý định ban đầu của họ là sử dụng kỹ năng đánh bạc điêu luyện của A Minh để khiến sòng bạc phá sản, sau đó tiếp quản sòng bạc một cách tự nhiên.

Nhưng không ngờ rằng Hoàng Thử Lang lại đột nhiên chen chân vào, vì vậy đối phương mới ra lệnh cho A Minh làm những chuyện đó.

Dù sao bằng mọi giá cũng phải khiến sòng bạc này mang tiếng, sau đó phải đóng cửa.

Nhưng từ suy luận logic thông thường, chuyện này không thể nào lý giải được.

Bên kia không thiếu tiền, A Minh là thần tài có thể mang tới nguồn tài nguyên vô hạn, nhưng bọn họ vì sao lại có ý định dù phải hi sinh A Minh cũng phải lấy được sòng bạc này bằng mọi cách?

Nếu như chỉ muốn cạnh tranh thực lực thì vẫn còn rất nhiều cách khác, vì sao bọn họ lại phải sống chết cạnh tranh với sòng bạc quy mô nhỏ này?

Diệp Vĩnh Khang khẽ xoa cằm, suy nghĩ một hồi rồi nói với Tần Mạch: “Đối phương nhất định không phải kẻ ngốc, bọn chúng làm như vậy chứng tỏ rằng sòng bạc này phải có một vị trí rất đặc biệt”.

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là án binh bất động, cử thêm người trông coi sòng bạc, sau đó quan sát chuyển biến”.

Tần Hạc gật đầu, thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, à đúng rồi A Minh, cậu có biết thân phận của những người đó không?”

A Minh lắc đầu nói: “Không biết, tuy nhiên tôi nghe người giám sát tôi gọi điện thoại và nhắc đến một cái tên rất nhiều lần, và mỗi lần nhắc đến cái tên đó, ông ta đều tỏ ra rất tôn trọng”.

“Tên gì?”

“Lương Vương”.

“Cái gì, Lương Vương!”

Nghe thấy hai từ này, sắc mặt Tần Hạc lập tức thay đổi rõ rệt!

“Chuyện gì thế, có gì đặc biệt sao?”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi, lần đầu tiên anh thấy Tần Hạc phản ứng mạnh như vậy.

Tần Hạc nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Lương Vương quả thực là một nhân vật đặc biệt”.

“Hầu hết mọi người đều biết rằng ở Đông Hải có Vua Đông Hải, nhưng rất ít người biết ngoài Vua Đông Hải còn có một Lương Vương”.

“Không ai có thể nói rõ được thực lực của Lương Vương, nhưng ít nhất sẽ không chênh lệch quá nhiều so với Vua Đông Hải hay thậm chí là còn trên cơ ông ấy”.

“Sở dĩ không nhiều người biết đến Lương Vương vì ông ta tuy thực lực mạnh nhưng ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ”.

“Nói chính xác thì ông ta không thuộc thế giới ngầm, ông ta không có tài sản, không có địa bàn cũng không kinh doanh”.

“Nhưng dường như ông ta có rất nhiều tiền để tiêu, cũng không thích tiếp xúc với người khác, dành hầu hết thời gian để câu cá và trồng hoa trong trang viên của mình”.

“Nhưng điều đó không có nghĩa rằng ông ta dễ chọc vào, một khi ai động vào ông ta hoặc là bị ông ta nhắm trúng, đến giờ vẫn chưa có ai sống sót trốn thoát”.

“Dù sao chỉ cần là người biết đến Lương Vương, nhắc đến cái tên này thì đều không phải tầm thường. A men, chuyện này lần rắc rối to rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.