“Còn nữa, sau này nếu còn gặp việc tương tự như hai ngày trước, em nhất định đừng làm mấy việc ngốc nghếch nữa”.
“Cả Giang Bắc này, chỉ có mình em biết anh là hầu quân tướng, điều này ngay cả vợ và con anh cũng không biết”.
“Cho nên em nên biết rõ, nếu như anh dễ đối phó như thế thì còn có thể là hầu quân tướng sao?”
“Sau này nếu có người đến tìm em vì anh thì em cứ làm theo yêu cầu của đối phương, anh có thể đảm bảo với em, người có thể làm khó anh trên thế giới này vẫn chưa ra đời!”
Viền mắt Trần Tiểu Tuý ửng đỏ, nhưng khoé miệng lại nhếch lên một nụ cười vui vẻ: “Chuyện vừa nói đầu tiên em đồng ý, chuyện thứ hai thì em không dám đảm bảo”.
Diệp Vĩnh Khang ngây người, cười gượng rồi lắc đầu, vừa đứng lên vừa than thở: “Trước kia nghe Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nói em là một người phụ nữ bướng bỉnh cứng đầu”.
“Lúc đó anh không tin lắm, nhưng bây giờ thì anh tin rồi, chỉ là anh thích sự cứng đầu cứng cổ đó của em, giống như anh vậy, ha ha!”
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, trời tối rồi, em thu dọn sớm rồi đi ngủ đi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười đi ra khỏi cửa.
Lúc này, anh cảm thấy trái tim mình vô cùng nhẹ nhõm, chuyện của Trần Tiểu Tuý luôn là một mối bận tâm ở trong lòng anh, càng trốn tránh thì mối bận tâm này càng lớn.
Nhưng bây giờ, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634319/chuong-717.html