Chương trước
Chương sau
Lãnh Tu nghiêm mặt nói: “Đầu tiên cậu đắc tội với Mã Ngọc Quyên, sau đó lại giết chết Xà Vương, Mã Càn Khôn nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu”.

"Sở dĩ ông ta không trả thù ngay là do Vua Đông Hải đột nhiên xuống núi, hình thành thế đối lập với nhà họ Mã”.

"Cho nên, Mã Càn Khôn tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này, nhưng ông ta là người có thù tất báo”.


"Chúng tôi nhận được tin tình báo chính xác, mặc dù bên ngoài Mã Càn Khôn tỏ vẻ không điều động ai nhưng thực ra ông ta đã âm thầm phái Thử Vương đến Giang Bắc trước”.

"Hiện giờ Thử Vương đang trên đường đến Giang Bắc, Thử Vương hung ác tàn bạo, chắc chắn không thua kém Xà Vương, vả lại hắn còn rất giỏi ám sát”.

"Do đó, Vua Đông Hải cố ý hạ lệnh, muốn anh em chúng tôi đảm bảo an toàn cho cậu Diệp!"

Diệp Vĩnh Khang nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, đột nhiên lại thấy buồn cười.

Anh đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần, từ khi nào mà phải cần người khác bảo vệ an toàn cho anh thế?

Hơn nữa, đám người lấy tên là Thử Vương, Miêu Vương, Xà Vương gì đó, ở trong mắt anh không khác một đám sâu bọ là bao.

"Nếu tên Thử Vương gì đó lợi hại như lời anh nói, thì tôi muốn biết anh dựa vào đâu để có thể chắc chắn rằng sẽ đảm bảo an toàn được cho tôi?"

Diệp Vĩnh Khang hứng thú hỏi, giọng điệu hệt như lúc đùa giỡn với Diệp Tiểu Trân.

Sứ thần của Vua Đông Hải nghiêm mặt đáp: "Thử Vương quả thật rất lợi hại, nhưng mấy sứ thần của Vua Đông Hải như chúng tôi cũng không hề yếu”.

"Hơn nữa chúng tôi đã lên kế hoạch rất chu toàn và chặt chẽ, ngoài ra tôi còn cử một số anh em tìm một thế thân cho cậu”.

"Đến lúc đó cậu ẩn náu trước, chúng tôi sẽ tìm cách khiến Thử Vương giết chết thế thân của cậu, khiến hắn tưởng mọi việc đã thành công, sau đó rút khỏi Đông Hải”.

"Cứ như thế, Mã Càn Khôn sẽ không còn tập trung sự chú ý vào cậu nữa”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong khẽ nheo mắt, nhìn Lãnh Tu: “Ý kiến này của anh không tồi, nhưng, tôi còn có kế sách tốt hơn”.

Lãnh Tu nghiêm túc nói: "Kế sách gì? Nếu mấy anh em Lãnh Tu tôi giúp được gì thì cậu Diệp cứ nói, Vua Đông Hải đã dặn dò chúng tôi, tất cả đều nghe theo cậu Diệp chỉ huy, bao gồm cả mạng sống của mấy anh em chúng tôi!"

Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi.

Anh đang nghĩ xem rốt cuộc Vua Đông Hải này là ai?

Ngoại trừ Sở Phi Yến ra, ở Đông Hải anh cũng đâu quen ai khác mà nhỉ?

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ nhiều về việc này, Vua Đông Hải cũng được, Vua Bắc Hải cũng tốt, ở trong mắt Diệp Vĩnh Khang cũng không quan trọng lắm.

Lúc Lãnh Tu đang nghi ngờ kế sách của Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đạp chân ga, chiếc xe bỗng khởi động phát ra một tiếng ầm rồi đi thẳng về phía trước.

"Cậu Diệp, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Lãnh Tu thấy Diệp Vĩnh Khang lái xe rời đi, không khỏi bối rối hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Có phải Vua Đông Hải đã nói mấy người phải phục tùng mệnh lệnh của tôi không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.