Chương trước
Chương sau
“Chỉ có điều vị trí ba mặt tiền đó vô cùng tốt, tiền thuê mỗi năm e là hơi mắc một chút, thế nhưng nể tình người quen, tôi có thể giảm cho cô hai mươi phần trăm, không biết ý cô thế nào?”

Trần Tiểu Tuý hoàn toàn ngơ ngác, sững sờ hồi lâu, nước mắt đột nhiên tuôn rơi từ trong khoé mắt.

“Ít nhất phải giảm ba mươi phần trăm!”


Trần Tiểu Tuý vừa lau nước mắt vừa cười nói.

Diệp Vĩnh Khang cười ha hả nói: “Được, cô nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, đi thôi, tôi đưa cô về, nhân tiện lên phòng cô uống ly nước”.

Trần Tiểu Tuý là một người phụ nữ có yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống đặc biệt cao, nhà của cô ấy được bài trí vô cùng tao nhã tinh tế, trên nền nhà trên mặt bàn không có lấy một hạt bụi, các loại sách và chậu cây cảnh khiến cho cả căn phòng trở nên tràn đầy sức sống.

“Căn phòng lớn như vậy một mình cô ở không cảm thấy sợ sao?”

Diệp Vĩnh Khang vừa bước qua cửa đưa mắt nhìn bốn phía đã bật cười trêu đùa một câu.

“Quen rồi, không có gì đáng sợ hết, anh muốn uống nước hoa quả hay cà phê?”

Tố chất tâm lý của Trần Tiểu Tuý quả thực rất mạnh, biểu hiện bên ngoài vô cùng thoải mái, không giống với dáng vẻ vừa ở trên bờ vực sinh tử dù chỉ một chút.

“Không cần phiền phức như vậy, nước lọc là được rồi”.

“Vậy thì anh ngồi xuống trước đi, em đi đun nước cho anh”.

Thời gian đợi Trần Tiểu Tuý đi đun nước, Diệp Vĩnh Khang đứng trong phòng khách nhìn khắp bốn bề một lượt, ánh mắt dừng lại ở mắt camera treo ở hai góc trên trần nhà.

Anh lập tức bước đến bên cạnh chiếc máy tính để bàn đặt gần ghế sô pha, gõ lên bàn phím mấy lần, sau đó tra ra được đoạn video giám sát ngày hôm đó.

Vừa xem được mấy phút, Diệp Vĩnh Khang đã cảm thấy cổ họng mình giống như bị thứ gì đó chặn lại, mũi hơi cay cay.

Đoạn video giám sát ghi lại rất rõ tình cảnh và cuộc đối thoại khi đó, mãi tới thời khắc cuối cùng, Trần Tiểu Tuý vẫn liều mạng để bảo vệ cho anh.

Thật ra từ cuộc đối thoại của hai người là có thể nhìn ra, dựa vào cái đầu của Trần Tiểu Tuý thì hoàn toàn có cách để vật lộn với Xà Vương rồi lại chờ thời cơ tháo chạy.

Thế nhưng cô ấy lại không làm như vậy, mà dưới tình cảnh biết rõ tỉ lệ thành công gần như bằng không, cô ấy vẫn lựa chọn mạo hiểm tính mạng để rút ra lọ phun sương phòng vệ đó…

“Nước hơi nóng, để đó một lúc đã… anh làm sao thế?”

Lúc này, Trần Tiểu Tuý bưng một ly nước tiến lại, đột nhiên nhìn thấy viền mắt đỏ bừng của Diệp Vĩnh Khang, còn anh thì đang nhìn mình chăm chú.

“Tiểu Tuý, cô làm như vậy có đáng không?”

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ áy náy và hơi nghẹn lời.

Trần Tiểu Tuý nhìn thấy video giám sát trên màn hình máy tính mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay cẩn thận bưng ly nước đặt lên chiếc bàn ngay trước mặt Diệp Vĩnh Khang, lúc này cô ấy mới từ từ thốt lên hai chữ: “Xứng đáng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.